Một tiếng này như mở rộng trời đất, nuốt trọn núi sông.
Những chú chim sẻ đậu trên cành cây trong đêm hè bị hù dọa, khi bay đi còn quắp theo cả cành lá, gió đêm thổi qua xào xạc.
Mái tóc và cả cơ thể của Thịnh Uyên lộn xộn trong gió.
Cảm ơn cậu nhé loa lớn.
Hạ Chi Kỳ vẫn còn đang đắm chìm trong nhiệt huyết, nghiêng đầu wink không ngừng với Thịnh Uyên.
Đừng khách khí anh Thịnh à.
"..."
Thịnh Uyên cứng đờ quay cổ nhìn về phía sau.
Chỉ thấy đám người bên trường trung học phổ thông số hai tướng mạo hung ác, nét mặt dữ tợn, nghiến răng hàm đến độ muốn nát ra.
Có vài người, tuy chưa bắt được đối thủ nhưng đã nghĩ ra muôn vàn cách chết hộ người ta.
"Thịnh Uyên!!!"
Tóc vàng cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, định nhào sang.
"Chờ chút!"
Tóc vàng chửi ầm lên: "Chờ con mẹ nhà mày!"
Thịnh Uyên vỗ vỗ bụi bặm trên quần, ung dung từ tốn đứng dậy.
"Chắc các người sẽ không cho rằng tôi sẽ đến đây một mình đấy chứ?"
Hạ Chi Kỳ:?
Anh Thịnh, còn có em đây.
Cậu chàng yên lặng đi tới bên cạnh Thịnh Uyên, thò mặt ra trước mắt cậu.
Anh Thịnh, em nè.
Thịnh Uyên:...
Cậu vươn tay đẩy má Hạ Chi Kỳ ra, hai tay nhét trong túi, hất cằm với đám người bên trường trung học phổ thông số hai: "Nhìn ra phía sau mấy người đi".
Có mai phục!
Mười mấy người cùng lúc quay đầu nhìn ra sau, chỉ trông được một cụ bà đang chầm chậm bước qua đường cái.
Mười mấy người cảnh giác trong lòng, nhanh chóng quay đầu lại.
Thịnh Uyên đã sớm kéo Hạ Chi Kỳ chạy xa hơn trăm mét.
Dù đã đi xa nhưng cái loa Hạ Chi Kỳ vẫn cực kỳ to rõ.
"Đám ngu ngốc!!!! Ha ha ha ha, ăn rắm của anh Thịnh nhà tao đi!"
Mười mấy cậu trai:!
"Đuổi theo!!!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!