Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm phần cổ tay trống rỗng của Thịnh Uyên một hồi, lời nào cũng không nói, xoay người quay trở về trường học.
Nhiệt độ ban đêm đã hạ xuống, thấp hơn 10 độ so với ban ngày.
Dụ Tả Kim từ trong phòng tắm đi ra, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám. Giọt nước thuận theo đường cong cơ bắp sau lưng trượt dài, cái đầu phủ khăn tắm cúi xuống để lộ rõ phần xương đốt sống cổ.
Hắn ngồi trên trên giường lau khô tóc của mình, vén chăn định đi ngủ.
Hắn có một thói quen, khi đi ngủ hắn không thích mặc áo. Thiếu niên 17 18 tuổi tinh lực dồi dào, chỉ cần thân trên mặc một lớp áo hơi mỏng cũng đủ khiến hắn cảm thấy nóng bức ngủ không yên, cho nên hắn luôn một mực ngủ trần.
Dáng người cao lớn nằm trên chiếc giường gỗ đơn, tất cả những chiếc giường gỗ trong ký túc xá trường trung học phổ thông số một đều có chiều dài và chiều rộng bằng nhau: 2m × 1,3m.
Bắt Dụ Tả Kim nằm ở trên chiếc giường này cũng hơi thiệt thòi cho hắn.
Đêm nay cơn gió thu thổi tới sôi nổi dị thường, hắn có thể nghe thấy được tiếng gió vù vù ghé qua khe cửa sổ.
Dụ Tả Kim không mặc áo, cởi tr. ần như mọi khi nhưng lật qua lật lại rất lâu hắn vẫn không thể nào ngủ được.
Lòng hơi bực bội, hàng mày nhíu chặt, dáng vẻ nóng nảy cáu kỉnh.
Dường như có một ngọn lửa đang cháy trong lồng ng. ực hắn, thiêu hắn đến độ tỉnh cả ngủ.
Hắn đã cố gắng thay đổi tư thế ngủ của mình, nằm sấp ở trên giường, nửa gương mặt chôn trong gối đầu, cánh tay mạnh mẽ cường tráng khoác lên chiếc gối đầu đặt bên cạnh.
Đây là tư thế ngủ quen thuộc của hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng thật sự không thể nín nhịn được nữa, Dụ Tả Kim lật chăn đứng dậy. Hắn mở tủ quần áo lục lọi tìm một chiếc áo khoác dày khoác thẳng lên thân trên để trần của mình, nhét mấy trăm đồng vào trong túi quần rồi ra khỏi phòng 408.
Gió đêm thét gào, thời điểm hiện giờ đã gần tới 11:30, phần lớn các căn phòng ký túc xá vẫn còn sáng đèn, các bạn học sinh đang cần cù chăm chỉ học tập ở trong ký túc xá.
Những nỗ lực của họ về phương diện này thường xuất hiện tại những địa phương người khác không trông thấy được.
Dụ Tả Kim một đường đi thẳng xuống tầng 1, lúc trông thấy ánh đèn sáng trong phòng trực ban thì hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Đổi thành lúc trước thì căn bản hắn sẽ chẳng kiêng kị điều gì, xông thẳng ra bên ngoài.
Cho dù giáo viên quản lý ký túc xá có ngăn cản thì cũng không thể nào ngăn cản được hắn.
Nhưng hiện giờ không giống.
Giáo viên quản lý ký túc xá chắc chắn vẫn sẽ ra ngoài cản hắn, không chỉ thế, thầy cô trực ban còn có thể tố cáo hắn.
Lần đầu tiên Dụ Tả Kim lén lút khom người như một kẻ trộm trốn qua phòng trực ban, nhưng bởi vì dáng dấp của hắn cao to hơn so với người khác nên sống lưng cũng phải cúi thấp hơn hẳn họ.
Chờ tới khi ra khỏi tòa nhà ký túc xá khu A, sắc mặt của hắn đã đen như đêm tối bên ngoài, cảm giác mất mặt chưa từng có xông thẳng lên đầu.
Đã làm trò thì phải làm cho đủ. Dụ Tả Kim không đi thẳng qua cổng chính mà trèo lên bức tường ở phía đông trường học ra khỏi trường.
Đèn đuốc ở con phố bên ngoài trường học sáng trưng, hắn cất bước đi tới trung tâm thành phố.
Càng gần trung tâm thành phố đường phố càng đông người, lưu lượng người qua lại cũng càng thêm đông đúc. Thời điểm 11 12 giờ đêm cũng chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu. Trên con phố trung tâm thành phố phồn hoa nhộn nhịp, người người náo nhiệt, ồn ào ầm ĩ.
Dụ Tả Kim đi vào một cửa hàng đồng hồ nho nhỏ chuyên bán các loại đồng hồ xa xỉ, chỉ cần đứng bên ngoài đã trông thấy được phong cách trang trí lấp lánh và xa hoa.
Đã rất lâu rồi hắn không đi vào một cửa hàng nào có phong cách như vậy.
Lần gần nhất là vào khoảng năm năm trước trong một thời điểm hiếm khi mẹ hắn rảnh rỗi đưa con trai đi mua đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!