"Tao không đến đồn cảnh sát", gã đàn ông làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, nếu như gã bị bắt tới đồn cảnh sát thì chắc chắn công việc của gã sẽ mất!
Gã chỉ sờ một người mà công việc của gã đã mất! Không được! Tuyệt đối không được!
Cuối năm nay gã có thể thăng chức rồi, gã không thể làm ra chuyện sai lầm ngay thời khắc mấu chốt này!
Đầu óc gã nóng lên, gã ngã xuống mặt đất chỉ vào chiếc điện thoại di động lưu giữ chứng cứ của nữ sinh nọ, đe dọa.
"Tao buông tay xuống thì sao? Tao có sờ vào nó không? Rõ ràng nó không biết xấu hổ cọ vào người tao, bằng không tao sẽ không vô duyên vô cớ sờ vào người nó! Cũng không biết tự nhìn lại hình dạng của chính bản thân mình!"
"Xóa! Tao bảo mày xóa mày có nghe rõ chưa!"
Gương mặt của gã xấu xí đáng ghê tởm. Gã hăm hở tránh thoát khỏi sự khống chế của nhóm Đầu Đinh muốn xông tới cướp điện thoại trên tay cô bạn nhỏ.
Cô bạn sợ hãi hét lên, liên tục lùi về sau trốn tránh.
Thịnh Uyên đen mặt tiến đến chắn trước người cô bé, nhấc chân đạp một cú.
Gã đàn ông lập tức bị đạp tới bên bồn cây xanh gần đó, đau đớn cuộn tròn thành một con tôm.
Thịnh Uyên bước sang, cúi người.
"Mày lại nói thêm câu nữa thử xem".
Cậu vốn là một nam sinh mà còn cảm thấy gã đàn ông hèn hạ mặc âu phục này ghê tởm buồn nôn đến cùng cực.
Chứ đừng nói chi đến những cô bé có thể lực chênh lệch với gã.
Phần sau đùi của cậu hiện giờ vẫn còn co rút đau đớn.
Lần gần nhất Hạ Chi Kỳ nhìn thấy biểu cảm như thế từ Thịnh Uyên là lần cậu chàng xảy ra xung đột với nhóm Chử Vệ Thiên.
Anh Thịnh đã thực sự tức giận.
Con ngươi lạnh thấu xương của Thịnh Uyên nhìn gã đàn ông, vươn tay túm cổ áo của gã, đè gã xuống mặt đất: "Mày đang sủa cái quái gì vậy? Mồm chó không nói nổi một câu tiếng người à?"
Cậu móc điện thoại di động ra khỏi túi của mình, chiếu camera vào người gã.
Lạnh giọng ra lệnh.
"Nhìn vào ống kính".
Gã đàn ông mặc âu phục vội vàng vươn tay ngăn cản.
"Mày dám chụp tao hả?! Tao sẽ kiện mày tội vi phạm quyền chân dung!"
Thịnh Uyên chống chân lên người gã, bàn chân dần tăng sức lực.
"Che chắn gì chứ? Mày nằm xuống đất không phải vì muốn cho tao chụp ảnh cho mày hả?" Thịnh Uyên từ trên cao nhìn xuống gã, giọng điệu giễu cợt: "Đồ đ*".
Giờ khắc này, gã đàn ông mặc âu phục đã cảm nhận được nỗi nhục nhã vô cùng.
"Đừng chụp! Đừng chụp!!!"
Gã đàn ông mặc âu phục chịu đựng nhục nhã, khuất phục kê. u rên.
Hạ Chi Kỳ, Đầu Đinh và bé mập cùng nhau hướng mắt về phía phương xa.
Đừng bình luận gì cả, anh Thịnh của họ hiện giờ thực sự hơi bi. ến thái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!