Chương 33: Khen ngợi

Dụ Tả Kim cầm theo cuốn sách Ngữ Văn đi vào trong khu rừng nhỏ phía đông trường trung học phổ thông số một.

Đứng từ vị trí cách xa trăm mét đã trông thấy được cây long não cực kỳ nổi bật trong đông đảo cây cối mùa thu.

Nó là gốc cây cao nhất trong số các cây cối ở khu rừng phía đông và cũng là gốc cây đặc biệt nhất.

Dụ Tả Kim cảm thấy cây long não này đặc biệt không phải vì bản thân nó đặc biệt.

Cây ở trong mắt hắn chính là cây, không có cây nào khác cây nào.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ bởi vì Thịnh Uyên đang ngồi trên cây long não đó.

Thịnh Uyên ngồi trên cành cây to lớn mọc ngang của cây long não, trong tay cầm cuốn sổ ghi chép và một tập đề.

Cậu ngửa đầu chán nản buồn bực nhìn lên cành lá tươi tốt bên trên.

Cây long não khác với những loại cây khác, nó không rụng lá vào tháng tám tháng chín mùa thu mà đến tận khi mùa xuân năm sau tiến đến, cành lá của nó mới chậm rãi bong tróc ra.

Mùa thu của nó ở giữa mùa xuân.

Dụ Tả Kim đứng im tại chỗ nhìn ngắm.

Ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua cành lá xếp chồng lên người thiếu niên, làn gió phất phơ mái tóc đen của cậu, dường như tất cả mọi thứ đều vừa đúng lúc dừng lại trên người cậu.

Lá rụng rơi ngay trước mặt Thịnh Uyên, cậu nhặt một chiếc lên quan sát đường vân trên lá, sau đó dường như phát hiện ra điều gì đó, cậu quay đầu, trông thấy Dụ Tả Kim đang đứng phía đằng xa.

Đã đến rồi tại sao không lại gần.

Thịnh Uyên nâng cánh tay vẫy gọi.

"Bên này!"

Dụ Tả Kim nhấc đôi chân dài đi đến dưới tàng cây.

Bình thường Dụ Tả Kim vốn cao hơn Thịnh Uyên nửa cái đầu nhưng hiện giờ Thịnh Uyên đang ngồi trên cành cây nên hai người họ phải chênh lệch nhau tầm một mét. Thịnh Uyên vỗ vỗ cành.

"Có cần tôi kéo cậu lên không?"

Nét mặt Dụ Tả Kim không hề thay đổi, hắn giơ tay đặt sách giáo khoa lên phía trên sau đó duỗi hai cánh tay ra, đến lấy đà cũng không cần, chỉ dùng lực cánh tay đã có thể trèo lên cành cây ngồi xuống.

Cho dù hai người đang ngồi trên cành cây nhưng cành cây vẫn chẳng hề trĩu nặng, cả cây long não cũng không hề lay động, rắn chắc hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Thịnh Uyên nhìn chăm chăm giá trị bất lương trên đỉnh đầu của hắn, đúng thật, chỉ cầm cuốn sách Ngữ Văn thôi mà giá trị bất lương của hắn đã giảm xuống 20 điểm.

"Dụ Tả Kim".

Dụ Tả Kim nâng mắt.

"Sau này ngày nào cậu cũng đến đây nhé, tôi sẽ đợi cậu ở dưới gốc cây này".

Dụ Tả Kim chăm chú nhìn cậu, không nói chuyện.

Thịnh Uyên đã sớm quen với thói im lặng ít nói của đối phương.

Cậu trải đề thi Ngữ Văn mang đến ra trước mặt hắn: "Cậu dùng sổ kê giấy, làm đề thi Ngữ Văn này trước đi".

Nói xong cậu lại nhấc quyển sách giáo khoa đang đặt trên cành.

"Tôi tìm cho cậu một vài phần thơ cần học thuộc".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!