Chương 30: Lòng anh đau

Nhìn giá trị bất lương nhảy số, mí mắt Thịnh Uyên giật giật.

Trái tim cậu đau quá.

Cậu kiên trì đưa Dụ Tả Kim về ký túc xá hơn một tháng, tổng cộng số điểm hạ xuống mới hơn một trăm.

Thế mà hôm qua thằng nhãi con này chạy ra ngoài một chuyến, lúc trở về giá trị bất lương đã tăng tận 3000.

Quay trở về đêm trước ngày giải phóng.

Thấy cậu im lặng, Dụ Tả Kim quay đầu lại. Tầm mắt hắn đối diện với ánh mắt đau đớn không đành lòng của Thịnh Uyên, con ngươi đen kịt đột ngột co rút, hắn lại nghiêng đầu quay trở về.

Đầu ngón tay trắng nõn của Thịnh Uyên cọ cọ bên vành tai hắn xem xét vết thương.

Vết rách không sâu nhưng diện tích không nhỏ.

Phần bộ phận bên ngoài của ốc tai điện tử thỉnh thoảng quẹt qua miệng vết thương.

Lúc cậu đi ngang qua con ngõ bên đường Nam An, mặt đất vẫn còn vương mảnh chai bị vỡ.

Có thể tưởng tượng được cảnh tượng đánh nhau tối qua.

Dụ Tả Kim bị thương ở tai rồi, thôi coi như cho qua chuyện.

"Tai cậu bị mảnh thủy tinh rạch?"

Ánh mắt Thịnh Uyên thương tiếc không đành lòng vẫn còn trong đầu hắn.

"Ừ".

Lời đáp trầm trầm buồn bực.

Giá trị bất lương trên đầu hắn lại nhảy thêm mười điểm.

Thịnh Uyên:?

Hôm qua đánh nhau thì thôi đi, sao hôm nay giá trị bất lương vẫn còn nhảy.

Thịnh Uyên: "Chẳng lẽ còn có giá trị bất lương phản ứng chậm?"

[Hệ thống: Có lẽ vậy].

Thật Nỗ Lực cũng không hiểu rõ.

Nó chỉ đơn thuần là một hệ thống bé nhỏ, nó chẳng biết cái gì hết.

Không biết phản ứng chậm của giá trị bất lương còn định nhảy đến khi nào, Thịnh Uyên nghĩ tới chuyện sau đó có lẽ nó còn tiếp tục nhảy số, lòng liền lo lắng.

"Haiz".

Thở dài.

Thịnh Uyên nhìn tai của Dụ Tả Kim, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Dụ, anh đau lòng lắm".

"Bé đi ra ngoài một chuyến mạng anh cũng mất theo".

Tiếng nói của cậu vào trong tai, tê tê dại dại.

Giang sơn vất vả lắm mới giành được, Dụ Tạ Kim đấm một đấm đã bay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!