Tự học tối kết thúc, Thịnh Uyên vác cặp sách lên một bên vai đi ra khỏi lớp học.
Lúc đi ngang qua con ngõ cứu người, cậu liếc mắt vào trong một cái rồi mới rời đi.
Tiết tự học tối của trường trung học phổ thông số một kết thúc vào lúc 10 giờ, Thịnh Uyên trở về nhà lúc 10 giờ 30 phút, đây chính là giờ giới nghiêm của gia đình cậu.
"Sao giờ này đã về nhà!"
Thịnh Thành Công bất mãn nhìn Thịnh Uyên đang thay giày ngoài cửa.
Thịnh Uyên chớp mắt hai cái: "Đúng mười giờ rưỡi mà, sao thế ạ?"
Thịnh Thành Công: "10 giờ 30 là giờ giấc giành cho nó, con về nhà làm gì hả?"
Chú vươn tay chỉ chỉ vào Thịnh Vọng đang nằm sấp trên mặt đất chơi trò phục kích, hai bên đối mặt, nhãi con năm tuổi hùng dũng bổ lên bắt giữ Thịnh Uyên.
"Đừng nhúc nhích, anh đã bị bắt làm tù binh".
Thịnh Uyên chỉ vào oắt con, nói với Thịnh Thành Công: "Về làm tù binh cho nó ạ".
Thịnh Thành Công:...
Chú Thịnh chỉ tiếc chẳng thể mài sắt thành kim: "Lứa tuổi này của con nên ra ngoài chơi đùa cho đủ, ngày ngày đêm đêm không chịu về nhà".
Đa số phụ huynh đều hi vọng con cái lớn lên có sự nghiệp có công danh trở thành rồng thành phượng giữa xã hội, nhưng Thịnh Thành Công không giống vậy.
Chú luôn dốc lòng động viên con cái, muốn bồi dưỡng con thành một cậu thiếu niên bất lương kế thừa phong thái tuổi trẻ của chú, trở thành cặn bã giữa xã hội.
Hoàn cảnh tạo ra xu thế, Thịnh Uyên đã sớm nghĩ thoáng.
[Hệ thống: Cho nên cậu sẽ chấp nhận nó?]
Thịnh Uyên: "Bạn hệ thống này, bạn nghĩ đẹp quá".
[Hệ thống:...]
Thịnh Uyên phớt lờ tuyên ngôn không làm người lương thiện được phát biểu từ bố, kéo Thịnh Vọng đang nằm bò trên đất đứng dậy: "Con dẫn em đi ngủ".
"Bây giờ mới mấy giờ, ngủ gì mà ngủ? Bố nói con nghe có một số việc phải dạy dỗ từ khi còn bé.
Bố còn chưa hỏi con đâu đấy, sao tóc con lại thành thế này rồi, còn đeo kính..."
Rầm——
Hai anh em cùng "chung nỗi thiệt thòi" nhốt ông bố đang oán hận ở ngoài cửa.
Vợ chồng Thịnh Thành Công hiện đang kinh doanh một quán mì nhỏ, gia đình không được tính là quá giàu có nhưng cũng coi như khá giả.
Tuy giá nhà ở trong thành phố đắt đỏ nhưng gia đình họ vẫn có một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, hai anh em trai chung phận thiệt thòi ở cùng một gian.
Sắp xếp cho Thịnh Vọng xong xuôi, Thịnh Uyên tắm rửa xong cũng nằm lên giường.
Sáng hôm sau cậu dậy lúc năm giờ rưỡi, dù buồn ngủ rũ rượi như chó cũng đúng lúc rời giường, tóc tai lộn xộn đứng trước bồn rửa đánh răng.
Giá trị bất lương trên đầu hôm qua còn sót lại 5 điểm lúc này đã nhảy lên tận 250.
Cậu có thể trông thấy được giá trị bất lương trên đỉnh đầu mỗi người, ví dụ như các bạn trong lớp ngày hôm qua hoặc đám thiếu niên xấu xa ở trong con ngõ nhỏ.
Giá trị dao động trung bình trong khoảng từ 100 tới 200, trong khi người bình thường thì chỉ khoảng 1 – 5 điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!