Chương 27: Tranh giành tình cảm

Không khí đóng băng trong chớp mắt.

Là một giáo viên nổi tiếng làm nghề giáo suốt ba mươi năm, thầy chủ nhiệm giáo dục đã phát hiện ra trò bịp của lũ học trò ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Trong mắt thầy đứa học trò nào cũng như đứa nào, cho dù Thịnh Uyên có là học sinh đứng thứ ba toàn trường, ngày hôm qua còn giành được chiến thắng trong cuộc thi kiến thức chung của ba trường, trở thành học sinh ngoan ngoãn nơi đầu quả tim thầy thì cũng không thể ngoại lệ!

Biểu cảm nghiêm nghị của thầy chủ nhiệm giáo dục vô cùng gây áp lực: "Thầy trông thấy chột dạ trong mắt em".

Nét mặt Thịnh Uyên vẫn ung dung: "Thưa thầy, có khi thầy đã nhìn lầm đấy ạ, thầy hãy nhìn lại đi".

Thầy chủ nhiệm giáo dục tiến gần xem xét.

Thịnh Uyên nhắm mắt lại.

"Thưa thầy, có phải lần này thầy không thấy nữa rồi không?"

Thầy chủ nhiệm giáo dục:...

Hạ Chi Kỳ, Kim An Châu:...

Đúng thật.

Hoàn toàn không thấy.

Thầy chủ nhiệm giáo dục vươn tay đập vào gáy Thịnh Uyên, một tiếng vang giòn tan xuất hiện.

[Hệ thống: Quả dưa này chắc chắn đã chín!]

Thịnh Uyên đau đến nhếch miệng lên.

Đừng gọi là thầy là Đầu Sắt nữa, gọi thầy là Quyền Sắt đi cho rồi.

Thịnh Uyên nói ra lời nói dối vụng về như ban nãy căn bản không hề có ý lừa gạt thầy chủ nhiệm giáo dục.

"Ba em đứng ngay ngắn vào cho tôi!"

Giọng nói của thầy chủ nhiệm giáo dục trầm vang.

Ba cậu trai đứng dưới bức tường.

Hạ Chi Kỳ thầm nghĩ thật đen đủi, nhỏ giọng gọi: "Đầu... không phải, thầy Phan ơi, không phải thầy luôn ở bên tường Đông bắt các bạn học sinh trốn học ạ, sao hôm nay thầy lại tới bên này?"

"Em quản tôi à! Bắt học sinh trốn học còn phải chia địa phận sao?" Thầy chủ nhiệm giáo dục quát: "Tôi đây là ba mươi năm tường Đông, ba mươi năm tường Tây đấy!"

"..."

"Gần đây lớp 6 các em biểu hiện rất tốt, tôi đã buông bỏ đề phòng với lớp em, tin tưởng các em, còn các em thì sao!" Thầy chủ nhiệm giáo dục đau lòng, chỉ chỉ vào ngực mình: "Các em chà đạp lên trái tim chân thành của tôi!"

"Nói! Trốn học ra ngoài làm gì hả?!"

Thịnh Uyên: "Ăn kẹo hồ lô ạ".

"Tiền đồ đâu rồi! Lãng phí thời gian học tập quý báu chỉ để ăn kẹo hồ lô! Sau này các em không có thời gian ăn à, sao cứ phải ăn ngay lúc này! Tuổi trẻ không quay lại, một ngày không sáng mãi*! Các em thử nhìn lại dáng vẻ của mình xem!"

(*) Thơ của Đào Uyên Minh

"Đã biết sai chưa?"

Thầy đã cho bậc thang thì học trò liền xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!