Chương 24: Thịnh Uyên Siêu Giỏi!

Diễn đàn trường học ——

[Đã lâu lắm rồi tao không được chứng kiến một cảnh tượng bùng nổ như vậy].

[Đầu Sắt, thầy trâu quá, sao thầy có thể nghĩ ra biện pháp sáng tạo ghê vậy].

[Mọi người đừng nói nữa đừng nói nữa, đặc sắc, quá ư là đặc sắc].

[Hôm qua quyền cước tương giao, hôm nay lại ở chung hòa thuận].

[Chử Vệ Thiên đã cướp mất cuộc đời của tôi rồi].

[Nhìn biểu cảm của anh Thịnh kìa, chắc chắn anh ấy không tự nguyện].

[Hai người bọn họ đặt cạnh nhau cực kỳ đẹp mắt, xin hỏi người không đẹp trai sẽ không thể nào trở thành đại ca trường trung học phổ thông số 1 phải không ạ?]

Hai cậu thiếu niên mỗi cậu quay đầu một hướng quyết không nhìn mặt nhau, cái mặt người sau lại thối hơn cái mặt người trước.

Thầy chủ nhiệm giáo dục vốn còn định dạy dỗ thêm vài câu cho bọn nhỏ nhớ thật lâu nhưng khóe mắt thầy thoáng trông thấy mấy cậu học sinh cá biệt không chịu mặc đồng phục một cái, bước chân liền xoay chuyển xông ra bắt người.

Thầy chủ nhiệm giáo dục vừa đi, hai cậu trai dưới gốc phong đã biến thành điểm tham quan chụp ảnh.

Nhân lúc thầy còn chưa trở lại, có học sinh rút điện thoại di động ra điên cuồng nhấn phím chụp.

Chử Vệ Thiên bị làm phiền đến mức không chịu đựng nổi nữa: "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa tao đập vỡ điện thoại của mày đó!"

Đám học sinh vây quanh bị hắn ta dọa nạt lập tức sợ hãi chạy mất.

Đám đông đã tản ra, Chử Vệ Thiên trông thấy Dụ Tả Kim cách đó không xa, trái tim đập thình thình một tiếng.

Hắn ta nhớ lại tình cảnh bản thân trưa nay đang nghỉ ngơi yên lành thì bỗng dưng cánh cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy mở.

Phòng 403 chỉ có một mình Chử Vệ Thiên ở.

Ai dám tới quấy rầy giấc ngủ của Chử Vệ Thiên này!

Chử Vệ Thiên vén chăn đứng dậy, định bụng xem kẻ đến là giống loài nào.

Ngẩng đầu liền trông thấy Dụ Tả Kim.

Đối phương xông tới chẳng nói hai lời đã sút vào chân Chử Vệ Thiên một cú.

Không hề có kỹ xảo, toàn bộ là sức lực dã man.

Hắn ta đã nghĩ phải chăng chân mình đứt đoạn ngay tại chỗ.

Người trong giới bất lương không ai không kiêng kị Dụ Tả Kim này, tuy trước giờ hắn chưa từng can thiệp vào chuyện trong trường học nhưng Chử Vệ Thiên đã từng mang theo lòng tự tin tràn trề tới khiêu chiến đối phương.

Kết quả hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Nhưng Dụ Tả Kim rất lạnh lùng, nếu như người khác không trêu chọc vào thì bình thường hắn sẽ không bao giờ ra tay, hắn khinh thường họ cũng chướng mắt họ.

Trừ khi xui xẻo đụng trúng họng súng của đối phương làm hắn ngứa tay.

Nhưng Chử Vệ Thiên đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng ký túc xá, sao có thể đi nhầm con đường nào đụng trúng họng súng của hắn được?

Chả lẽ do hai giấc mộng đụng độ lẫn nhau?!

Chử Vệ Thiên ôm chân ngồi trên mặt đất kêu gào: "Mẹ nhà mày, mày có b..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!