Thành quả lao động?
Cái đám lung tung lộn xộn này?
Vừa vào căn phòng 408, hai mặt thật sự đã sáng bừng lên.
Đối phương thu dọn phòng, đẩy ngã đồi núi, khôi phục hình dạng nguyên bản của mặt đất.
Vốn cho rằng cậu nam sinh trung học đã siêng năng.
Thịnh Uyên cúi đầu nhìn sườn núi nhỏ mới hình thành trên sàn nhà trong nháy mắt.
Hóa ra là "Dụ" công dời núi.
"Thành quả lao động của cậu?"
Gương mặt Dụ Tả Kim vẫn vô tội như xưa, không hề trả lời nhưng mặt chẳng đỏ lên tim chẳng đập loạn.
Đôi mắt chăm chú nhìn cậu.
Ánh mắt hắn quá mức yên lặng và âm trầm, người bị hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy sẽ cảm thấy sợ hãi run rẩy.
Chỉ khi sử dụng bạo lực tìm được nỗi niềm sung sướng trong đôi mắt đó mới dâng lên sắc thái vui vẻ.
Nhìn biểu cảm cẩn thận tỉ mỉ của hắn kìa.
Được, hắn đang bày tỏ rõ ràng cậu là đã người phá hủy cái thành quả lao động lộn xộn lung tung của hắn.
Vị bạn học này lớn lên ra dáng người hình người nhưng da mặt dày hơn hẳn người.
"Không cẩn thận".
[Hệ thống: Cậu xin lỗi dễ dàng như thế sao?]
Thịnh Uyên: "Tôi đang nói thành quả lao động của cậu ấy không cẩn thận".
[Hệ thống:...]
Nếu như nói người này đã thu dọn phòng thì tất cả đồ đạc và quần áo linh tinh của hắn đều bị chất đống lại một chỗ.
Nhưng nếu nói người này không thu dọn thì trong tầm mắt lại không tìm ra nơi nào lộn xộn bừa bộn cả.
Giác hút bên đầu Dụ Tả Kim như ẩn như hiện, âm điệu quỷ dị: "Lần sau nhớ cẩn thận hơn".
Thật sự đang dạy dỗ cậu kìa.
Thịnh Uyên ngạc nhiên.
"Ôi chao, cậu lợi hại ghê, còn biết dạy người cơ đấy".
Bước chân Dụ Tả Kim tạm dừng một lát.
Hắn không nói gì, đi tới bên cạnh Thịnh Uyên rồi khom lưng, cánh tay to khỏe rắn chắc ôm chặt, đồi núi trên mặt đất lập tức bị san phẳng.
Hắn ôm chúng định nhét hết vào trong tủ quần áo.
Thịnh Uyên cảm thấy đau não với hạng mục công trình của hắn.
Cậu giữ chặt cánh tay hắn lại, xoay chuyển sang phía khác, ném tất cả quần áo lên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!