Chương 17: Độc Nhất Có Hai

[Anh Thịnh tặng bánh cho Trịnh Tử Lộ.]

[Mẹ nó, Trịnh Tử Lộ, đêm nay đi ngủ tốt nhất cậu nên mắt nhắm mắt mở thay phiên canh gác đi.]

[Tớ cũng muốn ăn! Đưa bánh cho cho tớ!]

[Có phải Trịnh Tử Lộ đã nắm được nhược điểm gì đó của Thịnh Uyên rồi không?]

[Nhược điểm không thấy đâu nhưng bánh kếp có một túi].

[Tớ học ở lớp một nè, bình thường tớ không thích đám học sinh cá biệt đâu nhưng khi Thịnh Uyên xuất hiện ở cửa lớp một cái trái tim tớ đã rung động mạnh mẽ lắm].

[Tại sao không ai gặm CP?]

[Cái gì cũng gặm sẽ hại thân].

[Hai người họ còn đang cá cược đấy].

[Tớ muốn hỏi nếu Thịnh Uyên thua thì sẽ thế nào?]

[Không biết, không hóng được].

[Tôi góp ý với Trịnh Tử Lộ này, nếu Thịnh Uyên thua cậu có thể bắt Thịnh Uyên cởi áo chạy ở trong trường không? Làm thế chắc chắn sẽ khiến cậu ta mất mặt lắm đấy].

[Tôi ở tòa nhà phía Đông mà còn nghe thấy tiếng gõ bàn tính của lầu trên].

[Cậu đang góp ý nên tớ không tiện vạch trần cậu].

Buổi sáng thì tổng cộng hai môn, Thịnh Uyên hoàn thành bài thi ngữ văn, kiểm tra bài lại một lần rồi đứng lên nộp bài trước.

Ích lợi duy nhất của kỳ thi chính là có thể nộp bài sớm, thời gian nghỉ ngơi và rảnh rỗi nhiều hơn học hành bình thường.

Người khác cầm cặp sách đi ra khỏi phòng thi, Thịnh Uyên thì xách theo hũ nước tương trống rỗng của mình.

Cậu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, vừa vặn 11:01.

Buổi sáng ăn quá nhiều bánh nên bây giờ vẫn chưa đói.

Cậu đi tới khu để xe của trường trung học phổ thông số một, phần lớn chỗ để xe đều là xe của các giáo viên, bên cạnh có bốn hàng xe đạp xếp song song.

Thịnh Uyên vắt cặp trên một bên vai, treo hũ nước tương lên tay lái định bụng mang đồ về cửa hàng, nhiệt độ buổi trưa mùa thu vẫn tăng cao nên đồ ăn dễ sinh ra mùi vị khác.

Cậu muốn mang nó về trước khi nó tản mùi ảnh hưởng tới mọi người.

Thịnh Uyên ra khỏi trường học.

Vừa đi chưa được xa cậu đã trông thấy một đám thiếu niên bất lương ngồi xổm canh gác ở góc rẽ cạnh bức tường bao quanh trường học.

Tướng mạo hơi quen mắt.

Lúc này có người đã chú ý tới cậu: "Là nó là nó chính là nó!"

"Thằng nhãi đó chính là Thịnh Uyên!"

"Đừng để nó chạy, nhanh đi gọi đại ca!"

Hai tay Thịnh Uyên tựa trên tay lái, nghiêng đầu uể oải nhìn họ, cả người đều đang ở trong trạng thái thả lỏng, không hề có chút căng thẳng nào do bị nhóm người họ nhận ra.

Đèn xanh bật sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!