Cát vàng đầy trời, đất hoang cành khô, trời đất một mảng toàn màu cát bụi, cuồng phong thét gào, đội quân tinh nhuệ cưỡi ngựa chậm rãi trở về doanh trại.
"Không ngờ một quốc gia nhỏ như nước Hạ lại có được binh pháp tinh tường như vậy."
"Mẹ kiếp, nếu không phải vừa rồi ông đây né giỏi thì bây giờ đã tới âm phủ gặp Diêm Vương rồi."
"Cũng may tướng quân một ngựa đi đầu g**t ch*t sĩ khí của đối phương, nếu không lần này chúng ta đã bị quân đội bên đó làm cho thua thiệt."
"Nước Hạ đối diện lấy đâu ra nhiều mưu kế gây tổn hại như vậy?"
"Trận chiến này lúc nào mới kết thúc đây?"
Lão chiến binh lớn tuổi đi theo phía sau quân đội, trên người mặc áo giáp sắt nặng nề, tiếng nói mệt nhọc, bước đi khệnh khạng, thân thể già nua cố sức chống đỡ bộ áo giáp trên người, binh khí cầm trên tay đang có xu thế không thể cầm vững.
"Lão Lý này, nghe nói hai bên đang bàn chuyện đình chiến, nhưng mãi chẳng thấy có tin tức gì. Nước chúng ta đã phái sứ thần sang đó, nếu chiến tranh thực sự bùng nổ giữa hai quốc gia thì nước Hạ kia vốn không phải là đối thủ."
Lão già Lý vén rèm đi vào trong doanh trại được phân xuống.
"Chỉ hi vọng như thế."
Thừa dịp lão còn răng, lão muốn chiến tranh mau hết để còn về nhà ăn bánh ngô nữa.
Nhưng trận chiến bùng nổ bất thường này sẽ thực sự có thể chấm dứt sao?
Mấy ngày hôm trước bên phương Bắc mới điều tới một vị đại tướng quân có uy danh hiển hách, quả nhiên bách chiến bách thắng sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi. Mặc dù nước Hạ kia chỉ là một đất nước nhỏ bé không bằng một nửa nước Thịnh, nhưng binh pháp lại lắm mưu nhiều mẹo, nghe nói có một vị quân sư thần cơ diệu toán đang ngự trị trong trận doanh, nước Thịnh đã mấy trận liên tiếp thất bại, không thể tiếp tục nhìn nổi, vừa mắng vừa chửi, vừa phái một vị đại tướng quân anh hùng dũng mãnh tới nơi này. Tướng quân như thần binh trên trời giáng xuống, vừa tới chưa được mấy hôm trận chiến đã liên tục thắng lợi.
Đại tướng quân mới tới vững vàng nắm giữ thế trận, thân cao tám thước, tay cầm một cây thương bạc sáng loáng sắc bén, trên chiến trường anh dũng vô song, dáng vẻ bên ngoài phong lưu phóng khoáng khó mà gặp được. Nhưng người trong quân đội ngày ngày trôi qua rất cẩu thả, đều là đàn ông nên chẳng ai chú trọng dáng hình, lần nào ra ngoài trở về một chuyến cũng đầy đầu đầy người bụi và đất.
Vị tướng quân này ít nói ít cười, chỉ liếc mắt từ xa xa đã khiến cho người ta hoảng sợ, một đôi mắt tàn nhẫn hung ác dọa người y như con chim ưng bay giữa trời cao.
Không ai thích hợp với chiến trường hơn hắn, nhưng nghe nói hắn có chút bệnh tình trong người, tuổi còn trẻ tai đã nghễnh ngãng, cho nên nhiều năm nay mới không có nổi một mối hôn nhân.
Trong doanh trại tướng quân, Dụ Tả Kim đang ngồi bên bàn nhìn bản đồ quân sự trước mặt, tùy tùng họ Trịnh đi theo bên người cầm mấy bức tranh vui vẻ bày tới.
"Tướng quân, tiểu nhân lại thó được mấy bức chân dung của tiểu thư các gia tộc, ngài có muốn xem qua một chút hay không?"
Dụ Tả Kim nhìn bản đồ quân sự, đôi mắt không hề ngước dậy.
Tùy tùng Trịnh khụ khụ hắng giọng, hít sâu một hơi, dồn hơi từ đan điền gào lớn: "Tướng quân! Cô nương xinh đẹp! Mau nhìn này!"
Dụ Tả Kim nhíu mày ngẩng đầu, con ngươi dữ tợn kia lườm cậu ta một cái, đập rớt đám cuộn giấy chứa bức họa trong tay cậu ta.
Tùy tùng Trịnh: ...
Quả là một kẻ tính tình xấu như chó.
Tùy tùng Trịnh giận mà không dám nói gì, phủ phục xuống đất.
"Tướng quân bớt giận"
Sau đó cậu ta giật mình nhớ ra Dụ Tả Kim bị nghễnh ngãng, thế là dồn khí từ đan điền.
"Tướng quân! Bớt giận!"
"Cút."
Tùy tùng Trịnh ôm đống chân dung, hấp tấp cút.
Trong miệng cậu ta vẫn còn lẩm bẩm: "Cũng bởi vì tính tình không ra gì nên mới không ai thèm ngài đó, phì phì phì!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!