Trường mẫu giáo Khải Minh Tinh thực ra là một nhà trẻ tư thục có phong cách vô cùng độc đáo.
Sáng nay Trần Nhiễm không cần đi làm nên mười giờ mới đến nhà trẻ. Vừa mới đến cô đã gặp cảnh tượng lao động bừng bừng khí thế ở đây.
Các bạn nhỏ người thì đang chơi với vịt cao su, người thì làm đồ thủ công, thậm chí có bạn còn đang dùng vật liệu mini để xây nhà.
Nhìn bọn trẻ dùng những đôi tay lớn nhỏ để xây nhà, Trần Nhiễm cũng rất muốn tham gia thử!
Nhưng đã đến giờ cô phải vào bếp nấu cơm rồi.
Thấy cô vào bếp, mọi người đều nhiệt tình chạy ra: "Tiểu Trần đến rồi!"
"Cô Trần đến rồi!"
"Hôm nay tôi đã rửa sạch đồ ăn, cô xem còn gì tôi có thể giúp được không!"
Hiệu suất của cả phòng bếp trở nên bùng nổ, như một cỗ máy đã lâu không được tra dầu, mọi người đều tích cực chủ động giúp đỡ lẫn nhau.
Trần Nhiễm vừa đưa tay ra đã có người đưa đồ cho cô ngay lập tức, mồ hôi trên trán cô chảy xuống, dì cũng đi tới lau khô bằng khăn nóng giúp cô.
Thậm chí, ngay cả Viên Quốc Trung, người trước đây chỉ cho 5 điểm cảm tạ một lần, giờ mỗi lần đã cho tận 50 điểm rồi.
Làm xong cơm trưa, Trần Nhiễm mở hệ thống, có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm vào giá trị hài lòng phía sau nhiệm vụ Đầu Sư Tử.
Cứ theo đà này, chắc chỉ cần một hai ngày nữa là cô có thể nhận được thực đơn rồi.
"Nhiễm Nhiễm ơi."
Hiệu trưởng Tiêu chạy ù vào bếp như một cơn gió, trên tay còn cầm theo mấy quả tắc, cất lời: "Buổi tối nấu cơm nhiều một chút nhé!"
Trần Nhiễm chưa kịp hỏi vì sao, cô tạp vụ bên cạnh đã đoán được: "Tối nay lại có hoạt động à? Có phụ huynh đến hả?"
Trường mẫu giáo Khải Minh Tinh có rất nhiều hoạt động ngoại khóa, xuất phát từ mục đích tuyên truyền và giáo dục, thường xuyên mời phụ huynh đến cùng tham gia.
"Đúng vậy, hôm nay các bạn nhỏ muốn làm lễ thượng lương xây nhà, mời hai phụ huynh đến cùng tham gia. Tuy chỉ có mỗi hai phụ huynh nhưng tất cả các bạn nhỏ đều sẽ cùng nhau ăn cơm tối."
Cô tạp vụ vừa rửa chén vừa lẩm bẩm: "Bây giờ nuôi một đứa con đúng là khó nhỉ, phải đến cả trường mẫu giáo để tham gia hoạt động nữa chứ."
Hiệu trưởng Tiêu đã miễn nhiễm với những lời phàn nàn của cô tạp vụ:
"Chỉ là tham gia hoạt động thôi mà, còn hơn là làm đồ thủ công cho con suốt đêm chứ? Nhiễm Nhiễm, cô nhớ nhé, làm nhiều một chút, thừa còn hơn thiếu!"
Viên Quốc Trung cũng mạnh mẽ đáp lại: "Làm sao mà thừa được? Tôi thấy mấy cô giáo ở đây giờ gắp thức ăn bằng kẹp chuyên nghiệp lắm rồi."
Hiệu trưởng Tiêu cười gượng, liếc nhìn thực đơn: "Thực đơn buổi tối nay là món mực cuốn cay và bông cải xào tỏi à, được đấy, tôi thích ăn cay nhất, nhưng đừng làm cay quá cho các bạn nhỏ nhé."
"Được rồi."
Trần Nhiễm tỏ vẻ đã biết. "Tôi sẽ nhờ anh Viên hỗ trợ kiểm soát lượng thức ăn, sẽ không cay cũng sẽ không thiếu đâu mà.
"Với kỹ năng gia vị cấp A của hệ thống, đồ ăn cô làm mỗi ngày đều không đủ cầu, cứ mạnh dạn mà làm thôi! Món mực cuốn cay này, quan trọng nhất chính là nước sốt, hoàn toàn nằm trong phạm vi sở trường của cô. Về phần kiểm soát lửa, cô nghiêm túc học việc ở nhà họ Trần bao nhiêu năm như vậy, không có hệ thống cũng có thể làm tốt. Cô đeo khẩu trang và mũ, duỗi tay cầm lấy d.a. o phay:"Được rồi! Bắt đầu thôi, trước tiên là rửa mực, dì ngâm bông cải vào nước muối một chút, anh Viên để ý phụ tôi!"
Cả phòng bếp lập tức trở nên rộn ràng.
Hiệu trưởng Tiêu đứng ở cửa, nhìn khung cảnh vui vẻ trong phòng bếp, thở dài.
Nếu như Trần Nhiễm có thể ở lại luôn thì tốt rồi. Nhưng bà nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đây là điều không thể.
Một đầu bếp có tay nghề như vậy, đến nhà trẻ làm tạm đã là một chuyện không thể tưởng tượng được rồi, chứ đừng nói đến việc ở lại làm lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!