Chương 50: (Vô Đề)

Cô Vương không dám nói ra, ngay cả cười khẽ cũng phải che miệng. Tất nhiên một trợ lý ưu tú như vậy rất coi trọng sĩ diện, cô ấy sẽ không nói thêm gì nữa.

"Được, cô làm việc thì tôi yên tâm, không cần lo lắng đến Tiểu Ưu bên kia, muộn một chút cũng không sao." Cô ấy thoải mái định cúp điện thoại, nhưng lại nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, trước đây tôi đã từng gặp một người hút thuốc trong thang máy tên là Triệu Lai, sau này cô đi tìm tổ trưởng của anh ta nói chuyện, bảo anh ta phải chú ý đến kỷ luật công ty."

Người đàn ông hói đầu nói cô ấy là nịnh thần hôm nay tên là Triệu Lai! Cơ Du đoán được, chắc chắn bà chủ đã nhìn thấy cảnh đó!

Nếu không, với tư cách là một trợ lý, tại sao cô ấy lại phải đi nhấn mạnh kỷ luật với một người đàn ông hói đầu? Đây không phải là do bà chủ cho cô ấy một không gian hợp lý để trút giận sao?

Cúp điện thoại, hai mắt Cơ Du rưng rưng, cắn một miếng bánh cuốn.

Ngon quá! Bà chủ trả lương cho công việc rất hậu hĩnh, đầu bếp mà bà chủ thích cũng rất tuyệt!

Không chỉ có Cơ Du, những người khác xếp hàng hôm nay cũng đều bị vị ngon tuyệt của bánh cân chinh phục!

Những người khác nóng lòng muốn thử và theo dõi các loại vỏ bánh khác trên bảng hiệu.

Quán nhỏ này, tuyệt vời!

Các món ăn kèm được làm ngon là một chuyện, nhưng sao có thể tùy ý lựa chọn vỏ bánh chứ? Hơn nữa mỗi loại vỏ bánh đều ngon xuất sắc như vậy.

Thông thường, cho dù một bà chủ có một trong số đó thì cũng đủ để mở một quán nhỏ và nghỉ hưu, nhưng cô lại biết làm tất cả các loại bánh!

"Tôi thử cái bánh kếp trứng này..."

"Hả? Bánh hành rán cũng có thể cuốn à?"

"Còn có bánh ngô, có vẻ là tốt cho sức khỏe! Chắc là có thể ăn khi giảm cân nhỉ?"

Suốt cả buổi trưa, Trần Nhiễm quan sát các loại vỏ bánh, tính toán mức độ được ưa chuộng của từng loại bánh.

Bánh túi vẫn được rất nhiều người yêu thích, dù sao thì về mặt tạo hình, quả thực là nó rất tiện lợi để kẹp đồ ăn.

Bánh kếp trứng cũng có không ít người trung thành, loại bánh này thích hợp để làm và ăn ngay tại chỗ nhất, hầu như mọi người đều chọn mua xong rồi đứng ở bên cạnh ăn, thậm chí còn có một bà lão bán đồ uống đặc biệt dọn quầy hàng đến đây.

Cũng bán được rất nhiều bánh ngô, dù sao cũng là ngũ cốc thô, khi ăn vào thì luôn cảm thấy đặc biệt tốt cho sức khỏe.

Cuối cùng là bánh cân, không còn có cách nào khác, cuốn vài lớp bánh cân vẫn có thể nhìn thấy màu sắc của nhân bên trong, có thể nói là về mặt hiệu ứng thị giác thì nó rất bắt mắt.

Thậm chí còn có sinh viên trong hàng đã xé một miếng vỏ bánh nhỏ để so sánh với sách giáo khoa của mình.

Một lớp vỏ bánh, có thể nhìn thấy rõ ràng chữ viết; hai lớp, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng chữ viết.

Cho đến khi xếp năm lớp thì phần chứ của sách giáo khoa mới có chút mờ đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra tiêu đề chương!

"Cái bánh này..."

Cô ấy đang chụp ảnh định đăng lên vòng bạn bè, nhưng vừa quay mặt lại thì đã thấy một khuôn mặt đầy nếp nhăn đang dán vào bên cạnh xem.

"Tay nghề này, rất tuyệt vời!

"Sinh viên không nhận ra, vị này chính là trưởng khoa nấu ăn của trường, Trần Đình Uy, cũng là một đầu bếp làm bánh rất xuất sắc, có chứng chỉ hạng nhất. Nhưng mà, không nhận ra cũng không ảnh hưởng đến việc ông ấy giao lưu."Đúng vậy! Cái bánh này trong suốt!"

Trần Đình Uy gật đầu: "Bản thân độ mỏng này đã rất hiếm có, nhưng điều hiếm có hơn nữa là lớp vỏ bánh mỏng như vậy, lại đều như vậy, không có một chút dấu hiệu dày mỏng không đều."

"Cái vỏ bánh này... Bạn học, em mua ở đâu vậy?"

Nữ sinh viên quay người chỉ vào xe bán đồ ăn bên cạnh: "Ở đó! Thầy mau đi đi, sắp hết rồi!

"Trần Đình Uy nói cảm ơn rồi vội vàng chạy về phía xe bán đồ ăn. Trời ạ, xếp hàng dài thế này! Ông ấy nhìn hàng dài phía trước, thấy đuôi rồng đã ngoằn ngoèo bốn vòng. Trần Đình Uy đánh giá, bây giờ ông ấy xếp hàng thì ít nhất phải một tiếng nữa mới mua được. Ông già sốt ruột! Ông ấy đi thẳng đến bên cạnh xe bán đồ ăn, bám vào cửa sổ định nhìn lên. Hôm nay anh trai ớt xanh lại đến mua ớt xanh da hổ, tuy rằng lần này mua bánh cân mà không phải bánh kếp trứng, nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà cầm trong tay ăn ngay. Tiện thể... còn duy trì trật tự như vậy."Vị thầy giáo này, thầy không thể quang minh chính đại chen ngang như vậy." Anh ta không quen biết giáo sư Trần Đình Uy, nhưng nhìn dáng vẻ của ông già này, gọi một tiếng thầy chắc chắn không sai:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!