Cậu bé không muốn mẹ lại đến cãi nhau với cô giáo nữa.
Hôm nay mẹ lại đến, nếu cậu bé có thể ăn hết cơm, mẹ sẽ không tức giận…
Khoan đã!
Tiền Thụy cẩn thận nhai những lát thịt bò mềm mại, cô Vương thậm chí còn nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đứa trẻ.
Thịt bò này!
Thơm quá!
Cô Vương vốn cũng rất lo lắng, mấy ngày nay đồ ăn ở trường chẳng ra gì, ngày nào cô cũng ăn ba bữa ở trường mà không thấy ngon miệng.
Nhìn Tiền Thụy mắt tròn xoe như mèo con, cô Vương cũng nếm thử một miếng thịt bò.
"Ngon quá! Trời ơi, hiệu trưởng Tiêu trả bao nhiêu tiền thuê đầu bếp vậy?"
"Đúng vậy, sao lại ngon thế nhỉ?"
Ở bên kia, bé Chúc Huống Huống đã ăn xong một phần! Bé vội vã quay lại lấy phần thứ hai, còn chưa kịp cầm đũa đã giơ bàn tay nhỏ xíu ra vẫy: "Cô giáo ơi cho con một cái muỗng!"
Vừa rồi, bé còn bưng cả khay thức ăn lên, vét sạch.
"Dưa chuột cũng cho nhiều một chút, thịt bò cũng cho nhiều một chút, cơm cũng cho nhiều một chút ạ!
"Bé hào hứng bưng khay trở về chỗ ngồi, đi ngang qua Tiền Thụy còn không quên ngó nhìn. Sau nhiều ngày đi học, bé đã biết, Tiền Thụy chỉ ăn có một vài hạt cơm. Thịt viên tuần trước, trứng chiên tuần trước nữa, đều rơi vào bụng bé cả. Nhưng hôm nay, Chúc Huống Huống kinh ngạc phát hiện, Tiền Thụy đã ăn được một nửa rồi! Cô Vương vừa ăn vừa mỉm cười, quay sang hỏi Chúc Huống Huống:"Sao nào, Huống Huống, hôm nay Tiền Thụy ăn cơm có giỏi không?
"Chúc Huống Huống gật đầu, nhanh chóng trở về chỗ ngồi ăn tiếp. Bé nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu đến cả Tiền Thụy cũng bắt đầu ăn cơm thì hôm nay bé sẽ không được ăn phần thứ ba nữa! Hôm nay đồ ăn rất ngon, không được ăn thì tiếc lắm. Thịt bò mềm và thơm, ngay cả món dưa chuột xào trứng cũng ngon vô cùng. Trứng gà không chỉ mềm mà còn có chút vị cháy cạnh thơm nức mũi. Tuyệt nhất là những lát dưa chuột! Cô Vương cũng cảm thán:"Xào dưa chuột kiểu gì mà khéo vậy! Không bị ra nước, lại thơm nữa chứ?
"Bình thường cô ấy ăn dưa chuột xào đều bị mềm nhũn, toàn là nước. Tuy rằng có nước cũng ngon, nhưng loại dưa chuột giòn tan này hấp dẫn cô ấy hơn nhiều. Hơn nữa, dưa chuột tuy giòn nhưng không hề có vị hăng của dưa chuột sống, vừa thơm vừa ngon. Chỉ riêng món dưa chuột này thôi, cô ấy đã có thể ăn hết một bát cơm rồi! Mấy cô giáo bên cạnh cũng phụ họa:"Đúng là ngon, trứng gà này tuy lửa lớn nhưng lại không nhiều dầu, ăn không hề ngấy chút nào cả."
"Đúng đúng, tôi đi lấy thêm chút nữa, cô có muốn ăn thêm không?"
"Cho tôi nhiều nhiều vào nhé!"
Thịt bò vốn được chuẩn bị để làm bánh mì kẹp thịt nên số lượng cũng không lớn. Thấy sắp hết, Cô Vương nhanh chóng ăn nốt miếng cơm cuối cùng rồi chuẩn bị đi lấy nốt muỗng thịt bò cuối.
Cô ấy vừa định đứng lên thì đột nhiên phát hiện, một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh hơn cô ấy đã lao tới.
Vậy mà… là Tiền Thụy sao?
Cô Vương có chút ngơ ngác nhìn Tiền Thụy, đứa trẻ đến ăn cơm cũng phải dỗ dành, ghét thịt, chê đồ ăn, đến cơm cũng chỉ ăn từng hạt. Vậy mà giờ đây lại bưng khay cơm lao đến chỗ cô giáo múc cơm.
Chỉ vài bước ngắn ngủi, trước sự kinh ngạc của các cô giáo, Tiền Thụy đã chạy với khí thế phá kỷ lục Olympic cự ly 100 mét!
Khóe miệng bé còn dính một hạt cơm, Tiền Thụy giơ khay lên: "Cô ơi! Cho con thêm một phần nữa!"
Nhìn cậu bé nhỏ nhắn này, Trần Nhiễm kinh ngạc tròn xoe mắt.
Cậu bé trông hơi gầy, lúc giơ khay cơm lên cao, xương cổ tay lộ ra mồn một.
Một cậu bé gầy yếu như vậy mà giá trị cảm tạ trên đầu lại hiện lên con số khổng lồ +300.
Hiện tại vẫn còn đang tăng liên tục!
Cơm đã ăn xong rồi, vậy mà vẫn tăng không ngừng!
Tuy nhiên, dù cậu bé chỉ ăn một miếng cơm thôi cô cũng có thể nhận được liên tục hơn 300 giá trị cảm tạ, Trần Nhiễm cũng không dám chia hết chỗ thịt bò đó cho cậu bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!