Không cần phải điều người riêng, cuốn đồ ăn vào là có thể ăn ngay rồi. Bánh tráng chuẩn bị sẵn, trước khi ăn nướng hai phút là được, vẫn còn nóng hổi.
Cô khen ngợi hệ thống: "Mày nghĩ chu đáo đấy, hơn nữa lần này lại là thực đơn dự trù, ngày mai tao có thể bắt đầu làm ngay!"
Bánh cuốn kia có thể làm ra rất nhiều món ngon!
Vì thế, ngày hôm sau Trần Nhiễm dậy từ rất sớm.
Tuy rằng nhà họ Trần cũng có mấy đầu bếp làm bánh nhưng định hướng bồi dưỡng tổng thể cho đời sau thì vẫn là món mặn.
Trước đó, Trần Nhiễm chỉ mới làm bánh màn thầu vài lần thôi.
May là thực đơn dự trù của hệ thống đã bao gồm độ thành thục rồi, nếu không cô thật sự sợ lần này làm bánh thất bại.
Nhưng mà, hệ thống lần này thật hào phóng, thực đơn bánh cuốn lần này có đến mười loại cách làm vỏ bánh luôn!
Có bánh tráng, có bánh rán, có bột nhào bằng nước nóng, có nướng, có rán. Trần Nhiễm chọn một chút, rồi chọn một loại bánh túi.
Phần đuôi của bánh cuốn dễ bị rơi đồ ăn ra ngoài, loại bánh túi này sẽ không bị như vậy.
Cô thành thục nhào bột, ủ bột, làm một hơi một trăm cái bánh, sau đó bắt đầu làm đồ ăn kèm với bánh.
Thích hợp nhất với bánh cuốn đương nhiên là đồ kho!
Theo lý mà nói, một mình cô làm đồ ăn cho cả một đồn công an, đương nhiên cũng phải đi mua đồ ăn. Nhưng mà, hôm qua cảnh sát nhiệt tình đã nhét đầy tủ lạnh rồi.
Cô chọn một chút, lấy hai cái giò heo đông lạnh ra rồi lại lấy trứng gà, đậu phụ, chuẩn bị kho lên.
Chắc là... đủ ăn rồi nhỉ? Dù sao cái đồn công an mới xây này, tổng cộng cũng chỉ có sáu người thôi mà.
Cô thành thục kho mấy món đồ ăn, còn nấu một nồi cháo kê, sau đó đeo bao cát vào cổ tay, bắt đầu thái khoai tây.
Ngoài đồ kho ra, cô còn làm thêm một món khoai tây xào chua cay, thêm một món rau xào thập cẩm nữa, chắc là đủ rồi.
Cô đang làm thì đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào.
Sớm vậy sao?
Trần Nhiễm giật mình nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này mới chỉ hơi hửng sáng thôi.
Cô làm bữa sáng dậy sớm là chuyện bình thường, cảnh sát ở đồn công an này sao lại đi làm sớm như vậy chứ?
"Ôi chao, đây là đầu bếp mới đến của đồn chúng ta à?
"Mấy người đi vào mặc đồng phục nhăn nhúm, sắc mặt xám xịt, vừa nói chuyện vừa không nhịn được ngáp. Trần Nhiễm nhớ lại lời nói của Lưu Thi Hàm ngày hôm qua, có chút giật mình, chẳng lẽ bọn họ tìm cả đêm sao? Cô không nhịn được hỏi:"Đã tìm được bọn buôn người chưa?"
Người cuối cùng đi vào là Vương Trường Hải, ông ấy đi vào nhìn một bàn đồ ăn, có chút nhíu mày: "Trong đồn chúng ta chỉ có mấy người, làm đơn giản một chút là được, không cần dậy sớm như vậy đâu!
"Ông ấy thừa nhận, Trần Nhiễm làm đồ ăn quả thật rất ngon. Nhưng cũng không phải vì ham muốn ăn uống một hai tháng mà ông ấy nhận cô gái nhỏ này. Sau khi nghe Vương Thanh An nói, ông ấy muốn chăm sóc cô gái nhỏ này một chút. Vậy mà người ta bốn giờ đã dậy nấu cơm, vậy thì ai đang chăm sóc ai đây chứ? Trần Nhiễm không để bụng, cả đồn công an thức cả đêm để đi tìm người, cô dậy làm chút cơm, đây không phải là chuyện quá bình thường sao? Cô nhìn nồi cháo kê:"Không sao, hôm qua cháu ngủ sớm.
"Mấy người khác đã thò đầu qua xem đầu bếp làm đồ ăn. Một cảnh sát trung niên khác cười nói:"Ôi chao, cuối cùng cũng không cần phải ăn bánh mì nữa rồi. Trong đồn của tôi, đến cơm hộp cũng không gọi được, mỗi ngày ăn bánh mì, khiến miệng tôi đắng ngắt!"
"Anh Hạo, dù sao về nhà anh vẫn có thể ăn một bữa cơm vợ nấu mà, anh xem mấy đứa độc thân này, mặt đều xanh mét cả rồi đây!"
Anh Hạo nhắc đến vợ, mặt mày ủ rũ: "Hôm nay tôi về nhà khuya khoắt, sao dám gọi vợ dậy nấu cơm chứ. Hai ngày trước mua gạo người ta không ship tận nhà nên cô ấy tự mình vác lên, mỏi hết cả cánh tay... Cô ấy bảo tôi là ông chồng vô tích sự, suốt ngày chẳng thấy mặt mũi đâu."
"Chị dâu ủng hộ anh là được, bao giờ nghỉ ngơi thì anh dẫn chị dâu ra ngoài chơi nhiều vào! Dù sao cháu trai cũng đã vào đại học rồi.
"Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, Vương Trường Hải vội vàng đổi chủ đề. Ông ấy đi qua nhìn hai hàng bột nhỏ xếp ngay ngắn trên thớt, hỏi Trần Nhiễm:"Đây là định làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!