Sở dĩ cô không nói gì là vì lúc này cô không nhìn thấy mặt Trần Nhất Kim, cũng không nghe thấy cậu ta đang nói chuyện.
Hệ thống lạnh lùng vừa đột ngột hiện ra một giao diện.
Nhiệm vụ tạm thời: Nhận được một vạn điểm cảm tạ tại trường mẫu giáo.
Phần thưởng: Một phần bí kíp món Đầu Sư Tử cấp S.
Giao diện hệ thống rất to, hơn nữa lại còn trong suốt, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Trần Nhiễm. Âm thanh cũng từ một tiếng "Đinh" biến thành tiếng "Đinh đinh đinh
"liên tiếp. Trần Nhiễm có chút nghi ngờ, nếu mình không nhận nhiệm vụ này, nó có thể sẽ biến thành nhiệm vụ bắt buộc. Cô dùng ý thức lựa chọn"Chấp nhận
", giao diện màu đen khổng lồ lúc này mới biến mất. Trần Nhất Kim vẫn còn ở trước mặt cô. Tuy nhiên, khuôn mặt vừa rồi còn rất đáng ghét, giờ đã trở nên vô cùng đáng yêu. Đến cả nốt mụn trứng cá to tướng trên mũi cậu ta, trong mắt Trần Nhiễm cũng trông có vẻ vui tươi hơn. Theo bản năng, cô chọn cách kích thích Trần Nhất Kim thêm chút nữa, nếu cậu ta tiếp tục lắm lời, chẳng phải có thể cho cô thêm vài gợi ý về các món ăn à?"Món Đầu Sư Tử của ba anh cũng chỉ đến thế thôi, lần trước bác cả nếm thử một miếng, chẳng phải đã bảo người ta dọn đi ngay đấy à?"
"À, chú ba cũng từng nói ba anh nên bỏ nghề nấu nướng, chuyển sang làm thịt viên đi thì hơn. Biết đâu có thể nổi tiếng ở chợ nữa đấy.
"Cô nhìn chằm chằm Trần Nhất Kim bằng ánh mắt mong chờ. Trần Nhất Kim cứng họng, không nói năng được gì. Những lời này cậu ta không thể nào phản bác, nhìn dáng vẻ Trần Nhiễm miệng lưỡi trơn tru càng khiến cậu ta nhớ lại lúc đám con cháu nhà họ Trần khảo hạch năm xưa bị cô đánh cho tơi bời hoa lá đến nhường nào."Cô… Vậy cũng hơn cô!
"Nhìn Trần Nhất Kim chạy trối chết, Trần Nhiễm gần như muốn xông lên giữ chặt cậu ta lại! Cầu xin anh đó, khoe khoang thêm vài câu nữa đi mà! Đúng lúc này, WeChat trên thông báo tuyển dụng đã chấp nhận kết bạn. Trần Nhiễm cúi đầu, nhanh chóng gửi lời chào hỏi."Chào ngài, xin hỏi vị trí phụ bếp ở trường mẫu giáo hiện tại còn tuyển người không?"
Người ở đầu dây bên kia là hiệu trưởng trường mẫu giáo Khải Minh Tinh.
Trường mẫu giáo này không lớn, chủ yếu dành cho các bé trong cùng khu dân cư nên đương nhiên tiền lương cũng không cao lắm.
Một đầu bếp vốn đã đủ dùng nên chỉ tuyển phụ bếp tạm thời. Với điều kiện như vậy, rất ít người đến ứng tuyển.
Sáng nay, hiệu trưởng đã từ chối hai người.
Một người là bà lão gần 60 tuổi, một người thì có tay nghề nấu ăn quá kém.
Buổi trưa, nhà trường đã cho các bé ăn một bữa cơm chín sẵn. Còn lại hơn chục bé phải học buổi chiều, bữa tối thật sự không có ai nấu, bà chỉ có thể tự mình ra tay!
Viên Quốc Trung bị thương tay ở bên cạnh cố gắng trấn an bà: "Hiệu trưởng Tiêu, không sao đâu, buổi tối tôi làm tạm chút đồ đơn giản là được. Buổi tối trẻ con cũng ít. Ngày mai nói không chừng sẽ có người đến ứng tuyển."
"Hay là lại gọi thêm xúc xích? Rau dưa thì làm cải trắng hầm đậu phụ, chắc cũng không khó lắm đâu nhỉ?"
"Hay là hỏi trong các cô giáo xem có ai biết nấu ăn không?"
"Không giúp được đâu." Hiệu trưởng Tiêu, dù đã lớn tuổi nhưng mặt mũi trông vẫn như em bé, mọi người quen gọi là hiệu trưởng Tiêu.
"Hơn nữa, bảo các cô giáo đến nấu ăn, ai mà chịu?"
Giáo viên trường mẫu giáo nổi tiếng là lương ít việc nhiều, một tháng hơn hai nghìn tệ*, còn bắt người ta nấu một bữa cơm?
*Hai nghìn Nhân Dân Tệ:
Khoảng gần 7 triệu Đồng Việt Nam
Thôi bỏ đi, bà không mở miệng được.
Ngay lúc này, cuối cùng cũng có người gửi yêu cầu kết bạn WeChat! Dưới ánh mắt nóng bỏng của hai người, ứng viên gửi đến một câu chào hỏi rất bình thường.
Thậm chí còn kèm theo biểu tượng cảm xúc!
Rất tốt, biết thêm WeChat, còn biết dùng biểu tượng cảm xúc, vậy chắc không phải một bà lão nữa rồi. Hiệu trưởng Tiêu nhanh chóng trả lời, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại như ảo ảnh:
"Có! Có thể phỏng vấn ngay bây giờ! Cô có giấy chứng nhận sức khỏe không?"
Nhìn đối phương nhanh chóng trả lời chữ "Có", hiệu trưởng Tiêu và Viên Quốc Trung gần như muốn ôm nhau khóc rống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!