Chương 2: (Vô Đề)

Trong khi làm nhiệm vụ, mọi món ăn đều sẽ tự động được tăng thêm gia vị cấp A sao?

Trần Nhiễm hơi phấn khích.

Cô lập tức mở giao diện hệ thống lên, nghiêm túc đọc kỹ phần mô tả kỹ năng.

Là trong khi làm nhiệm vụ, món nào cũng có hương vị à? Vậy chẳng phải cô vừa có thể làm thêm, vừa có thể tự mở một quán ăn vặt sao?

Với kỹ năng gia vị cấp A, ra ngoài bán bánh rán hay quẩy nóng thôi cũng có thể kiếm bộn tiền ấy chứ?

Nhưng tiếc là, phần mô tả trên hệ thống lại viết rất rõ: "Chỉ có hiệu lực trong tình huống hiện tại: Tại địa điểm làm việc do chủ thuê cung cấp, sử dụng nguyên liệu và dụng cụ nhà bếp của bên thuê.

"Tuy nhiên, đối với cô, như vậy cũng đủ rồi. Hơn nữa, Trần Nhiễm còn phát hiện, ngoài phần thưởng cuối cùng là vị giác, hệ thống còn tặng kèm các phần thưởng khác nữa. Phần thưởng cho lần đầu tiên đi làm thuê hiện lên ngay: 100 vạn* tiền mặt! *100 vạn Nhân Dân Tệ: Khoảng hơn 3 tỷ Đồng Việt Nam Lâm Đan thấy con gái đột nhiên cười ngây ngô, còn tưởng rằng cô bị kích động:"Con yêu, đừng lo lắng, nếu thật sự không được, mẹ sẽ đi cầu xin ba con giúp đỡ. Mẹ cứ an phận làm nhân viên công vụ, đợi con vào làm, mẹ có già cũng không sao.

Hai mẹ con mình tiết kiệm một chút, rồi cuộc sống cũng sẽ ổn thôi."

"Mẹ, con không đi đâu." Có hệ thống trong tay mà còn không nắm lấy thì chẳng phải quá ngốc à? "Nếu ông ấy thật sự có lương tâm thì đã không làm những chuyện như vậy, mình không thể trông chờ vào lương tâm của ông ấy được.

"Lâm Đan im lặng. Đúng là như vậy. Bà thở dài:"Vậy thì chỉ còn cách về quê thôi. Đợi mẹ về nhà nói chuyện với ông ngoại con, bán căn nhà đó đi, lấy tiền trả nợ, sau đó con thi vào biên chế ở quê…"

"Mẹ!"

Trần Nhiễm nóng nảy: "Mẹ đừng vội bán nhà, cả đời ông ngoại chỉ có một căn nhà đó, hơn nữa, nhà ở nông thôn có bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền."

Lâm Đan che mặt, không nhịn được mà bật khóc: "Tại mẹ quá vô dụng…"

"Không sao đâu mẹ, không sao đâu." Trần Nhiễm tiến lên ôm mẹ rồi gọi điện thoại cho ông ngoại:

"Ông cứ ở nhà với mẹ mấy ngày, không cần bán nhà. Chờ con ở đây xem tình hình ra sao đã."

Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ là có thể kiếm được số tiền kia rồi, đến lúc đó có thể trả hết nợ!

Trần Nhiễm đợi ông ngoại trấn an mẹ xong thì đưa bà lên xe về nhà.

"Nhiễm Nhiễm, con thật sự ổn chứ? Nếu không được thì về quê với mẹ."

Để mẹ yên tâm, Trần Nhiễm nói dối rằng mình đã tìm luật sư để nói chuyện với người ba khốn nạn kia của mình: "Không sao đâu mẹ, mẹ cứ yên tâm, con ở đây nói chuyện với ông ấy thử xem, nếu không được thì con lại về tìm mẹ và ông ngoại."

Thế nhưng tiếc là, hành trình tìm việc của Trần Nhiễm cũng không thuận lợi như cô tưởng tượng.

Nhà họ Trần là gia tộc ẩm thực lâu đời, có ảnh hưởng rất lớn đến hầu hết các khách sạn và nhà hàng trong thành phố.

Có cụ ông nhà họ Trần đích thân lên tiếng, không ai dám thuê Trần Nhiễm đến làm.

Huống chi, mọi người đều biết cô thiên tài ngày xưa giờ đã mất vị giác, càng không ai nguyện ý thuê cô.

Trần Nhiễm lau mồ hôi, chậm rãi đi dọc con phố, dáo dác nhìn xem có cửa hàng nhỏ nào để cô chủ động tìm việc hay không.

Cơ hội việc làm ở thành phố nhỏ này vốn không nhiều, các trung tâm môi giới cũng không còn thông báo tuyển dụng nào khác.

"Ồ, đây là ai vậy, chẳng phải ngôi sao bị bỏ rơi của nhà họ Trần sao?

"Một giọng nói chua ngoa vang lên, Trần Nhiễm quay đầu lại, đúng là Trần Nhất Kim rồi."Nghe nói cô thật sự không tìm được việc làm à?" Trần Nhất Kim cuối cùng cũng có cơ hội chế nhạo cô,

"Nếu bí quá thì đến nhà chúng tôi làm nhân viên sơ chế đi? Dù sao cô cũng học kỹ thuật sử dụng d.a. o tám năm rồi mà, chậc chậc, thái sợi khoai tây cũng được đấy."

Trần Nhiễm lạnh lùng liếc xéo hắn.

"Được thôi, tôi đi, anh dám không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!