Khác với mực giòn dai, cà rốt lại mềm, thấm đẫm nước sốt cay ngọt, gần như không nhận ra là cà rốt luôn.
Cô bé cẩn thận ăn xong, lại nhìn về phía khay thức ăn của chị gái một lần nữa, thất vọng mà nhíu mày.
Chị cô bé đã ăn xong rồi, thậm chí nước sốt cũng sạch sành sanh, một chút cũng không thừa lại.
"Chị..."
Chột dạ, cô chị lập tức đánh trống lảng: "Chị không ngờ tới luôn đó, đồ ăn ở trường mẫu giáo các em ngon như vậy à?
"Thân là sinh viên, dù ngây thơ đến đâu cũng biết một ít quy tắc ngầm của thế giới người lớn. Đầu bếp giỏi như vậy tại sao lại nấu cơm ở nhà trẻ chứ? Chúc Huống Huống đã từng nghe các cô giáo bàn tán, cũng biết một ít nội tình. Cô bé ra dáng mà thở dài một hơi, như người lớn:"Cô giáo nói, cô Trần chỉ tạm thời tới giúp đỡ thôi, một tháng nữa là đi rồi.
"Tạm thời giúp đỡ? Chúc Thần Thần cảm thấy hợp lý, nhưng đồng thời cũng rất đau lòng. Một tháng nữa, cô ấy hoàn toàn không đợi được đến lần hoạt động sau để ăn cơm. Huống chi, còn một tháng rưỡi nữa là khai giảng tháng chín rồi! Nhưng sinh viên thì không bao giờ lùi bước! Nhanh chóng bưng khay cơm của mình và em gái lên, Chúc Thần Thần vọt dài tới bên cạnh cô hiệu trưởng."Cô ơi, cháu nhớ lớp giữ trẻ buổi tối của trường mẫu giáo mình phải đóng thêm tiền đúng không ạ?"
"Đúng vậy."
Hiệu trưởng Tiêu có trí nhớ rất tốt, đặc biệt là với những cô bé đáng nhớ như Chúc Huống Huống, tuy nhiên:
"Nhưng mà không phải Chúc Huống Huống đã đăng ký rồi à?"
"Mẹ cháu có chút lo lắng cho em gái cháu." Chúc Thần Thần trông khá ưu tư, đáp lời:
"Gần đây em ấy ăn nhiều quá, mấy ngày nay lại tăng thêm một cân rồi."
"Cũng phải, bé gái thì đúng là nên khống chế cân nặng một chút."
Hiệu trưởng Tiêu cũng gật gù: "Sau này cô sẽ bảo cô giáo Lý để ý con bé hơn."
"Sao có thể làm phiền cô giáo chuyên môn để ý chứ ạ." Chúc Thần Thần nhanh nhảu đáp: "Vừa hay cháu đang nghỉ hè, mỗi buổi cháu sẽ đến đây ăn cùng em, tiện theo dõi cho em ấy ăn ít lại, vừa hay buổi tối lại đón em ấy về..."
Hiệu trưởng Tiêu nở một nụ cười xã giao, làm Chúc Thần Thần nhớ tới cô chủ nhiệm lớp thời cấp ba: "Vậy thì cháu cứ nói với mẹ cháu thời gian tới để cháu đón em gái về nhà ăn cơm là được rồi, thế nào?
"Bất kể là giáo viên ở giai đoạn nào, cách đối xử với học sinh vẫn luôn là chiêu bài cũ rích. Đối với hiệu trưởng Tiêu mà nói, Chúc Thần Thần cũng chỉ là một em bé hơn hai trăm tháng tuổi mà thôi. Chúc Thần Thần tay trắng trở về. Nhìn Chúc Thần Thần rời đi, cô Vương bước tới."Chẳng phải cô lo lắng hiệu quả tuyên truyền không tốt à, mượn cơ hội này để tận dụng đi ạ!"
"Tận dụng thức ăn sao?" Hiệu trưởng Tiêu lắc đầu: "Nhiễm Nhiễm có tay nghề như vậy, cô nghĩ con bé sẽ làm việc ở trường mẫu giáo chúng ta lâu dài à?"
"Hơn nữa, chúng ta là trường mẫu giáo chứ đâu phải tiệm cơm!"
Cô Vương ỉu xìu.
Cô ấy thật sự rất thích đồ ăn Trần Nhiễm nấu, tuy rằng đã phải trả giá bằng một cân thể trọng, nhưng cô ấy vẫn không hề hối hận tí nào!
Tuy nhiên hiệu trưởng Tiêu hành xử như vậy, thật sự làm cô ấy cảm thấy rất đáng tin cậy. Cũng chính vì vậy, cô ấy mới từ chối nhà trẻ tư thục, ở lại nơi này.
Người yêu trẻ con sẽ không phải là người xấu.
Tuy nhiên, người yêu trẻ con cũng không nhất định sẽ yêu những em bé mấy trăm tháng tuổi.
Hiệu trưởng Tiêu lại dứt khoát từ chối một vị phụ huynh khác xin được ăn ké.
"Đúng vậy, không được."
"Thật sự không được, thật sự không được mà."
Người mẹ trẻ tuổi thất bại ủ rũ tiu nghỉu ra về, đột nhiên nghe thấy chị em nhà họ Chúc đang thì thầm với nhau.
"Lần sau, em mang đồ ăn cho chị nha, chị cho em mượn điện thoại chơi!"
"Làm sao mang được, cô giáo thấy đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!