Chương 10: (Vô Đề)

Kể từ khi đồ ăn trở nên ngon miệng, buổi tối ăn cơm mọi người đều bắt đầu tranh nhau xếp hàng.

Hơn nữa, ngày thường chỉ có mười mấy bạn nhỏ, vì hôm nay tổ chức hoạt động nên tất cả các bạn nhỏ trong trường đều bắt đầu cùng nhau tranh cơm tối.

Quen cửa quen nẻo, bạn nhỏ Chúc Huống Huống cướp được vị trí thứ 5.

Cô bé kéo tay chị gái:

"Chị, lát nữa lấy xong đồ ăn, đừng nói chuyện, chúng ta ngồi kia ăn nhanh, ăn xong còn đến lượt thứ hai nữa! Lượt thứ ba thì không chắc... phải xem vận may thế nào."

"Được được được.

"Trong mắt Chúc Thần Thần, em gái đã bị trường học tẩy não, chẳng lẽ tranh nhau ăn cơm thì ngon hơn à? Cô ấy bưng khay đồ ăn, nhìn cô em gái đáng thương, hứa hẹn với Huống Huống:"Lát nữa nếu như không tranh được đồ ăn, chị sẽ cho em một nửa đồ ăn của chị nhé, được không?"

Nói xong, Chúc Thần Thần cảm giác như mình vừa ấn vào nút công tắc nào đó.

Những đứa trẻ xếp hàng phía trước và phía sau đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Chị gái tuyệt vời này từ đâu ra thế!

Đứng giữa vô vàn ánh mắt của mọi người, Chúc Thần Thần theo bản năng bắt đầu hoài nghi: Chẳng lẽ đồ ăn ở trường mẫu giáo này thật sự rất ngon sao?

Một mùi thơm ngọt cay nồng truyền đến, Chúc Thần Thần hít mạnh.

Là mực cuốn cay!

Cô ấy chăm chú nhìn vào cửa phòng học, thấy mấy nhân viên nhà bếp đang nối đuôi nhau đi vào.

"Chị ơi, siêu thơm đúng không!

"Trải qua quá nhiều lần bị những người bán hàng rong lừa gạt, Chúc Thần Thần vẫn có sức chống cự đối với mấy loại mùi thơm. Có rất nhiều món ăn vặt, ngửi thì thơm vô cùng, nhưng ăn vào miệng lại chẳng có vị gì hết!"Ngửi thì cũng tạm, không biết ăn thế nào."

Khi nắp hộp giữ ấm thức ăn được mở ra, cô Vương lại oán thầm trong lòng một lần nữa, lớn tiếng nói: "Mọi người chú ý giữ trật tự xếp hàng nhé, từng người từng người một, ăn xong rồi mới có thể đến lấy cơm tiếp."

Các bạn nhỏ ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng sự chú ý đều đặt hết vào đồ ăn.

Nước sốt đỏ tươi, cuộn lấy những bông mực và khúc mực trông quá đỗi mê người. Rau cải xào bên cạnh, trông thì thanh thanh mát mát nhưng khi ngửi lại có một chút hương thơm thoang thoảng của nồi, khiến người ta thèm thuồng chảy nước dãi.

Những bạn nhỏ phía trước đã nhanh chóng lấy xong đồ ăn và chạy đi, Chúc Thần Thần nhìn em gái lấy xong, mình cũng lấy một phần.

Cô Vương không nhịn được mà quan tâm đến phụ huynh: "Có ai không ăn được không?"

"Không có ai ăn kiêng cả, lấy hết đi."

Bưng khay đồ ăn lên, Chúc Thần Thần thấy em gái đã ngồi ở bàn ăn bên cạnh và bắt đầu chén rồi.

Lúc này, cô ấy mơ hồ hiểu được cảm giác của em gái.

Vừa rồi khi ngửi mùi thơm của đồ ăn, cô ấy còn có thể kiềm chế được, nhưng bây giờ ở gần như vậy, cô ấy cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng!

Đặt khay đồ ăn đối diện em gái, Chúc Thần Thần không nhịn được gắp một miếng mực cần.

Cô ấy thích ăn mực cần nhất!

Cái vị giòn giòn lại hơi dai dai này, khi nhai trong miệng, cái vị sần sật ấy, có ai có thể từ chối được không?

Ăn xong một miếng, mắt Chúc Thần Thần sáng lên.

Hương vị mực cần và độ lửa của món này kết hợp, quả thực có thể nói là hoàn hảo!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!