"Lâm Đan, nếu bà không đồng ý ly hôn, tôi sẽ bảo người nhà kiện bà. Cho bà nhiều ngày như vậy rồi, bà cũng nên nghĩ thông suốt đi chứ?"
Trần Nhiễm đỡ mẹ đứng ở cửa nhà, nhìn người ba trở nên xa lạ trước mặt.
Cô chỉ mới xa nhà hai năm, có ngờ đâu vậy mà ba cô, Trần Tiên Châu đã biến thành một con sói đội lốt người rồi!
Không, đúng ra phải nói ông ta vẫn luôn là cầm thú.
Ông ta chẳng những có người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn có một đứa con trai lớn hơn cô ba tuổi.
Lúc này, ả tiểu tam kia đang đắc ý ngồi ở đó, nhàn nhã nhìn người tình ép vợ ly hôn.
Mấy năm trước, Trần Tiên Châu thuyết phục mẹ Trần Nhiễm là Lâm Đan ra ngoài làm ăn riêng, hai người mở một quán rượu, làm giấy vay nợ mượn 400 vạn* của người nhà, cộng thêm tiền tiết kiệm ban đầu của gia đình nữa.
*400 vạn Nhân Dân Tệ:
Khoảng 13,6 tỷ Đồng Việt Nam
Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì, mấy năm gần đây, việc kinh doanh của quán rượu càng ngày càng sa sút, cứ mở cửa là lỗ vốn, đến mức phải liên tục cho công nhân nghỉ việc, treo biển "đang sửa chữa" ở cửa.
Không mở cửa, xem ra còn đỡ lỗ hơn.
Nhà họ Trần vốn là gia đình có truyền thống nấu ăn, cũng vì thế mà Trần Nhiễm càng quyết tâm rèn luyện tay nghề nấu nướng, hy vọng học thành tài rồi trở về có thể vực dậy quán rượu của gia đình.
Nhưng không ngờ, quán rượu đó đã bị bán với giá rẻ hơn mấy chục vạn* cho người tình của ông ta.
*10 vạn Nhân Dân Tệ: Khoảng 340 triệu Đồng Việt Nam
Số tiền đó, cộng thêm số tiền thất thoát trong mấy năm qua, khoản nợ khổng lồ này, đã đủ khiến Lâm Đan suy sụp.
Bà không muốn ly hôn, nhưng không ngờ tên cầm thú này lại lấy pháp luật ra để uy h.i.ế. p bà!
"Nếu bà ngoan ngoãn ly hôn, tôi sẽ không kiện bà tội không thi hành án, cứ trả nợ dần dần cũng được." Trần Tiên Châu còn quay sang cười với Trần Nhiễm. "Nếu không, việc xét duyệt chính trị sau này của Nhiễm Nhiễm, đừng hòng mà qua được."
"Nhiễm Nhiễm là con gái ruột của ông đấy!"
Trần Tiên Châu uống một ngụm nước, hoàn toàn không để tâm.
"Lúc trước ông cụ bảo tôi cưới bà là bởi vì nhà họ Lâm các người có cái lưỡi đặc biệt, Nhiễm Nhiễm khi còn bé cũng thật sự có thể phân biệt được mười mấy loại hương vị khác nhau."
"Nhưng đó là chuyện đã qua, bây giờ con bé mất vị giác rồi, còn có ích lợi gì đâu chứ? Cả bà nữa, sinh một đứa con gái rồi thì hết tác dụng, tôi cần bà làm gì?"
"Bây giờ con nhỏ vô dụng nhà bà đã mất vị giác, đến trộn dưa chuột cũng chẳng ra mùi vị gì, còn đòi học nấu ăn sao? Chắc nó cũng tự biết điều đó nên đi thi vào trường dạy nấu ăn cũng không dám mở miệng nói với bà đấy."
"Một năm nay cứ gọi là "ở nhà học nấu ăn
", nhưng đến cái bếp còn chẳng được mó vào nhiều, còn mơ tưởng học bí kíp của nhà họ Trần sao? Mơ đi nhé!"
Trần Nhiễm cảm nhận rõ cơ thể mẹ mình run lên vì tức giận, cô vội vàng đưa tay ôm lấy bà.
Vốn dĩ gia đình họ cũng coi như là có chút của ăn của để.
Nào ngờ chỉ trong vài năm, hết lần này đến lần khác, tên súc sinh này đã chuyển sạch mọi tài sản đi chỗ khác rồi.
Hiện giờ quán rượu đang nằm trong tay tiểu tam, toàn bộ tiền bạc tích góp cũng đổ dồn vào đó, sau khi ly hôn, hai mẹ con cũng chỉ còn lại tám vạn* tiền nợ.
*8 vạn Nhân Dân Tệ:
Khoảng 272 triệu Đồng Việt Nam
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!