Chương 49: (Vô Đề)

Tuy nhiên.

Sai một ly, đi một dặm.

Quá trình [đánh dấu sâu] và [đánh dấu trọn đời] nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thực chất lại khác biệt rất xa.

Giữa Lâm Trục và Nghiêm Nhược Quân...

Không chỉ đơn giản là cách nhau một lớp màng cao su mỏng manh.

Cái gọi là [đánh dấu sâu], chính là khi AO thực hiện hành động thân mật nhất, kèm theo việc Alpha cắn tuyến thể của Omega, tiêm pheromone vào.

Những điều này, Lâm Trục đã làm hết cho Nghiêm Nhược Quân rồi.

Không chỉ là cắn tuyến thể, những gì cậu đã làm còn sâu hơn rồi lại không sâu đến thế.

Bởi vì khác với thế giới thực, thế giới ABO còn tồn tại một loại hành vi thân mật ở một ý nghĩa cao hơn, tượng trưng cho việc Omega hoàn toàn thuộc về Alpha, cả đời chỉ có thể chấp nhận pheromone của một mình cậu.

Nó được gọi là: Đánh dấu trọn đời.

Điều kiện để đạt được [đánh dấu trọn đời] càng khắt khe và triệt để hơn, nó không chỉ yêu cầu Alpha tiêm pheromone vào tuyến thể cổ sau của Omega, mà còn phải hoàn thành bước cuối cùng là [kết nút].

Thuật ngữ này tràn ngập màu sắc hoang dã của động vật.

Lâm Trục đã từng đọc qua kiến thức phổ biến liên quan trong sách sinh học, đây là cấu trúc đặc biệt chỉ thuộc về Alpha, là sự lựa chọn tiến hóa đã được khắc sâu trong gen Alpha qua hàng ngàn năm.

Lâm Trục băn khoăn, Lâm Trục chấn động, Lâm Trục chìm vào im lặng.

Cậu không dám tưởng tượng cơ quan trông có vẻ bình thường của mình, lại có lúc trở nên dị dạng và đáng sợ đến thế.

May mắn thay vừa rồi cậu không có sự biến đổi này.

Ba lần trước đó.

Thời gian mỗi lần có thể dài hoặc ngắn, nhưng tổng quá trình kéo dài rất lâu, lâu đến mức đêm dài sắp tàn, ánh ban mai sắp hiện.

Lâm Trục luôn quanh quẩn bên ngoài khoang, như một chú hươu con lạc lối trong hang động u tối, nhảy nhót không biết nhẹ nặng, tình cờ chạm đến cửa khẩu cuối hang, luôn gây ra một trận chấn động dữ dội.

Trong tích tắc.

Núi đá co lại, nước biển tràn vào.

Cậu bị trói buộc, bị chèn ép, bị từ chối ở bên ngoài.

Có mấy lần, Lâm Trục không giữ được sức, suýt nữa thì xông thẳng vào. Không còn cách nào khác, người đàn ông có câu mắng rất đúng: thật không biết Lâm Trục lớn lên kiểu gì, toát ra một vẻ hoang dã, khiến người ta nhìn là sợ.

Lâm Trục cũng sợ.

Dường như bên tai cậu vẫn còn vang vọng tiếng Nghiêm Nhược Quân khóc nức nở vừa rồi, trong trận chấn động kéo dài không ngừng đó, cảnh tượng hiện lên trong mắt cậu càng thê thảm vô cùng...

Suối nước nóng co rúm, không thấy ánh mặt trời bị dụng cụ đục khoét, mạnh mẽ mở rộng ra một lỗ tròn đường kính đáng kể, nhưng do đục quá sâu, khiến xung quanh trở nên mỏng manh, hiện ra màu hồng trắng đáng thương.

Tựa như, sắp hỏng mất.

Tâm trạng sợ hãi của Lâm Trục sau khi nghe người đàn ông kêu đau đã tăng vọt l*n đ*nh điểm. Trước tiên cậu xoa bụng cho Nghiêm Nhược Quân để tỏ vẻ quan tâm, sau đó thì thầm:

"Anh, anh cho em xem đi."

Nghiêm Nhược Quân đang tựa vào cậu, cổ dài ngả ra sau, sau gáy không lệch chút nào tựa vào vai thẳng tắp của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!