Chương 47: (Vô Đề)

TrướcSau Đêm đã khuya. 

Thủy triều dâng cao vỗ vào những rặng đá ven bờ, những con sóng dữ dội biến thành bọt trắng xóa, lặng lẽ vỡ tan trong bóng đêm đen kịt. 

Không khí ẩm lạnh. 

Một làn gió biển thổi qua, toàn mùi mặn chát. 

Trên con đường sỏi dẫn đến biệt thự đơn lập cạnh biển, hai cái bóng dài mảnh mai trải dài ra đến bụi cây. 

Lâm Trục nắm tay người đàn ông cắm đầu bước về phía trước. 

Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cậu rất im lặng, nét mặt lộ vẻ căng thẳng, như thể cái hộp nhỏ trong túi áo khoác đồng phục đã mọc miệng, có thể cắn người bất cứ lúc nào. 

Không hiểu sao. 

Nghiêm Nhược Quân cũng im lặng không nói gì. 

Trong sự im lặng kỳ lạ này, hai người bước vào biệt thự cạnh biển, không ai có tâm trạng nán lại khu giải trí ở tầng một, mà đi thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai. 

Phòng ngủ rộng lớn, được trang trí rất có không khí, giữa phòng đặt một chiếc giường tròn khổng lồ, đầu giường được thiết kế theo hình vỏ sò, trông rất đáng yêu. 

Không chỉ vậy, căn phòng này còn có tầm nhìn đẹp nhất, bức tường hướng ra biển được biến thành một mặt kính một chiều hoàn toàn, khách thuê có thể yên tâm tận hưởng cảnh đẹp trong nhà mà không cần lo ngại vấn đề riêng tư. 

Trên đây là mô tả trong phần giới thiệu của ứng dụng đặt phòng. 

Lâm Trục nhìn quanh một lượt, cảm thấy không hề nói quá, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, không kìm được khẽ thở phào một hơi, nhưng không để ý đến người đàn ông phía sau khẽ nhướng mày, vẻ mặt kỳ lạ. 

Vừa thở phào một hơi. 

Cậu đột nhiên nghĩ đến việc tối nay sẽ sử dụng thứ trong túi, vô thức lại nín thở. 

Lâm Trục: "..." 

Thật, thật hồi hộp. 

Không phải cậu chưa từng tiếp xúc với thứ này. 

Lần trước, bác sĩ Từ khoa Tuyến thể Omega còn đích thân đưa cho cậu sản phẩm tương tự, thậm chí chủng loại còn phong phú hơn bây giờ... 

Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác với lần trước. 

Ý thức của cả hai đều tỉnh táo, không tồn tại bất kỳ sự thúc đẩy hay ảnh hưởng nào từ bên ngoài, hoàn toàn là xuất phát từ ý muốn tự nguyện của bản thân. 

Nghiêm Nhược Quân đã đích thân nói rằng sẵn sàng bị cậu... 

Và Lâm Trục cũng rõ ràng và chắc chắn biết rằng mình sẽ sử dụng nó, dùng nó trên người Nghiêm Nhược Quân. 

Sau khi nhận ra điều này, cậu đột nhiên cảm thấy không gian rộng lớn dường như trở nên chật hẹp và kín mít, không có gió, ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở. 

Cậu thậm chí không dám quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. 

Thật sự, hồi hộp quá! 

Thế là, trong vài phút tiếp theo, Nghiêm Nhược Quân nhìn thiếu niên tóc vàng trước tiên cởi áo khoác đồng phục, sau đó đặt cặp sách và những thứ khác lên ghế sofa bên cạnh. 

Cả người trông luống cuống, bận rộn một hồi, cũng không biết đang bận cái gì. 

Có cảm giác như vừa đánh quyền với không khí suốt một buổi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!