Chương 45: (Vô Đề)

Buổi chiều, mặt trời dịch chuyển về phía tây.

Bức tường kính của tòa nhà văn phòng cao tầng phản chiếu bầu trời, khúc xạ ánh sáng chói chang, thỉnh thoảng có một chú chim bay qua, hệt như một ngôi sao băng ban ngày đang lao xuống.

Trong văn phòng Tổng giám đốc của Tòa nhà Nghiêm Thị.

Nghiêm Nhược Quân nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, vị đắng chát lan tỏa trong khoang miệng, k*ch th*ch những dây thần kinh mệt mỏi, uể oải.

Anh lướt chuột.

Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, một giọng nói quen thuộc u uất vang lên: "Cậu có thấy trên mạng đang nói gì không?"

"Không chỉ trên mạng đâu, lúc nãy tôi đi qua, mấy nhân viên dưới quyền cậu cứ lén nhìn biểu cảm của tôi, thật là..."

Nghiêm Nhược Quân đặt cốc cà phê xuống, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi phịch xuống ghế sofa: "Sao giờ này mới đến? Tôi sắp tan làm rồi."

Vừa dứt lời.

Lâm Tu Kiệt ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất phía sau anh, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, xác nhận lúc này mới hơn 4 giờ, ngạc nhiên nói:

"Mới mấy giờ mà tan làm gì??"

Nghiêm Nhược Quân nhẹ nhàng nói: "Cậu còn có thời gian chạy đến đây thì sao tôi lại không thể tan làm?"

Mặc dù nói vậy, nhưng cả hai đều không phải là người đi muộn về sớm, thời gian này thậm chí còn tăng ca làm việc như những chiến sĩ thi đua, chỉ để thực hiện điều mà tuyên bố đã nói...

Chia tay trong hòa bình, tự do kết hôn.

Thực ra, họ chưa bao giờ thực sự ở bên nhau.

Theo ý tưởng ban đầu của Nghiêm Nhược Quân, lẽ ra hôn ước giữa anh và Lâm Tu Kiệt không nên hủy bỏ nhanh như vậy.

Nhưng anh không ngờ rằng cảm giác của mình dành cho Lâm Trục lại đến nhanh và mạnh mẽ đến vậy, hệt như một trận cháy rừng dữ dội, không đốt cháy mọi thứ thì không chịu dừng lại...

Trong văn phòng im lặng một lát.

Lâm Tu Kiệt tự rót cho mình một cốc nước, đột nhiên hỏi: "Nhược Quân, hai hôm trước tôi ăn cơm với mẹ tôi, có nói với bà ấy chuyện chúng ta muốn hủy bỏ hôn ước..."

Nghiêm Nhược Quân ngước mắt lên, hỏi: "Dì ấy nói gì?"

"Không nói gì, phản ứng khá bình thản. Dù sao thì bà ấy cũng biết vấn đề pheromone giữa chúng ta, hủy bỏ hôn ước là chuyện sớm muộn thôi, không phải cậu đề nghị thì cũng là tôi đề nghị."

Ngay sau đó, Lâm Tu Kiệt cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: "Chỉ là tôi không nghĩ được bà ấy sẽ phản ứng thế nào khi biết Alpha của cậu là Lâm Trục."

Sự tồn tại của mẹ con Lâm Trục là một cái gai trong lòng mẹ anh ta, Cố Nghiên.

Thực ra Lâm Tu Kiệt không hề ghét người em trai cùng cha khác mẹ này.

Khi Lâm Trục chào đời, anh ta đã không còn nhỏ nữa, mặc dù từng giận lây, từng oán hận sự xuất hiện của hai người đó khiến gia đình vốn hòa thuận trở nên tan nát, nhưng cùng với sự trưởng thành của tuổi tác, anh ta cũng phát hiện ra nguyên do không nằm ở đó.

Anh ta càng phát hiện ra rằng con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, bất kể thế hệ trước có những vướng mắc gì, nhưng Lâm Trục...

Ít nhất Lâm Trục, cậu không làm gì sai cả.

Ý nghĩ này, sau khi biết mẹ Lâm Trục đã đối xử với cậu như thế nào, đã một lần nữa lên đến đỉnh điểm.

Tuy nhiên, do sự phản bội của bố mà mẹ anh ta mắc bệnh trầm cảm, bao nhiêu năm cũng không thấy khá hơn, vì vậy Lâm Tu Kiệt luôn kín tiếng về người em trai này, coi như không có người này.

Anh ta không thể để lộ một chút cảm xúc tích cực nào với Lâm Trục, nếu không đó sẽ là con dao đâm vào mẹ mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!