Bất kể thế giới thay đổi và dịch chuyển thế nào, bạn luôn có thể tin vào lịch sinh hoạt của một học sinh cấp ba.
Sáng sớm, sáu giờ đúng.
Dù Lâm Trục có không muốn đến mấy, nhưng đồng hồ sinh học đã được hình thành suốt nhiều năm cứ như một bệnh nhân OCD lâu năm, cưỡng chế mở mắt cậu đúng từng phút giây.
Giấc ngủ đêm qua ngắn đến khiến người khác giận sôi.
May mắn thay Lâm Trục đang ở độ tuổi 18, 19 rực rỡ, thể chất của người trẻ chịu được sự hành hạ, không đến nỗi thiếu ngủ một đêm mà không dậy nổi.
Nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Lâm Trục chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cậu vô cùng khó khăn xé mí mắt hé ra một khe, đập vào mắt là mái tóc đen mềm mại mượt mà, phần đuôi tóc được gạt ra, để lộ nửa cái cổ cong lên.
Nghiêm Nhược Quân quay lưng lại với Lâm Trục, vẫn chìm trong giấc mơ.
Chỉ thấy phía trên gáy người đàn ông, tuyến thể vốn đã bị hành hạ tơi tả lại thêm vài vết cắn mới, bên cạnh còn điểm xuyết vài vết ngón tay chưa tan.
Điều này là do khoảng năm giờ sáng, sau một giấc ngủ ngắn ngủi, người đàn ông lại một lần nữa rơi vào trạng thái ph*t t*nh cấp tính.
Lâm Trục ngủ nông, nhanh chóng lại bị tiếng tít tít của máy theo dõi dưới da đánh thức.
Ý thức cậu nằm giữa tỉnh táo và buồn ngủ, nhanh chóng thuận theo bản năng cơ thể, đưa tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông trong lòng, một hơi rót pheromone vào tuyến thể.
Tay kia của cậu cũng không rảnh rỗi.
Các khớp ngón tay chôn sâu vào suối nước nóng, không ngừng tìm kiếm tận cùng của dòng nước nhưng lại lạc lối trong con đường tối tăm ngoằn ngoèo.
Nghiêm Nhược Quân không mấy tỉnh táo, trong quá trình chỉ kịp phát ra những tiếng rên khẽ từ khoang mũi tựa như động vật nhỏ, rất mơ hồ, dễ dàng bị tiếng gầm của cơn giông bão đêm che lấp.
Chỉ có thiếu niên tóc vàng đang ôm anh là nhận ra.
"..."
Ký ức dừng lại ở đây.
Cơn buồn ngủ và mệt mỏi đột nhiên mọc một đôi cánh, vỗ vỗ bay đi mất.
Lâm Trục đột ngột mở to mắt, chỉ vì cậu chợt nhận ra lòng bàn tay mình đang đỡ một đám kẹo bông mềm ấm, ngón trỏ và ngón giữa lún sâu vào nhân kẹo, dính đầy nước đường tan chảy...
Tối qua quá buồn ngủ.
Hình như cậu...
Cứ thế ngủ thiếp đi...
Đầu óc Lâm Trục từ 'mơ hồ' một bước nhảy vọt đến 'đứng máy hoàn toàn', phải mất trọn ba phút mới khởi động lại.
Cậu với vẻ mặt đờ đẫn, gỡ bỏ sự kiểm soát của mình đối với Nghiêm Nhược Quân, rồi nhẹ nhàng từ từ vén chăn xuống giường, nhưng khi quay đầu lại phát hiện ra một điều khác khiến não cậu chết máy.
Sau một đêm giông bão.
Buổi sáng ngắn ngủi trời đã quang mây.
Ánh sáng ban ngày bị rèm cửa dày cản lại, trong phòng bệnh đặc biệt chỉ có một chiếc đèn ngủ kiên trì phát ra ánh sáng vàng dịu, phủ lên căn phòng này một lớp lọc như tranh sơn dầu.
Ngay lúc này.
Dưới lớp chăn mỏng, người đàn ông co quắp tay chân, bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng rộng thùng thình bị ngủ nhăn nhúm... nhưng hoàn toàn chắc chắn rằng, dù tư thế ngủ có tệ đến mấy cũng không thể khiến vạt áo co lên đến xương quai xanh, cũng không thể khiến lưng quần tụt xuống đến...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!