Khi đầu ngón tay Lâm Trục chạm vào vòng chống xuất tinh đang giữ chặt phần gốc, cậu không kìm được mở to mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sững sờ không nói nên lời.
Cậu lắp bắp hỏi:
"Không, không bị siết à?"
Nghiêm Nhược Quân sợ mình sẽ có phản ứng, chỉ để thiếu niên cảm nhận một chút rồi nhanh chóng kéo tay cậu ra, đồng thời đáp: "Cũng tạm."
Đeo thứ này khi ngủ hoàn toàn là một việc bất đắc dĩ.
Anh đặc biệt nhạy cảm trong kỳ ph*t t*nh, huống chi lần này tình huống đặc biệt, dưới sự an ủi của Lâm Trục, dù ý thức của Nghiêm Nhược Quân không tỉnh táo cũng có thể tính toán sơ bộ rằng...
Mình đã mơ mơ màng màng đạt đỉnh hơn năm lần.
Hai lần cuối cùng, gần như chỉ còn là nước nửa trong suốt.
Theo phản hồi của bác sĩ Từ, trong vài ngày tới anh còn sẽ ph*t t*nh ngắt quãng, nếu cứ tiếp tục đạt đỉnh không kiểm soát như vậy, thì anh thực sự sẽ mềm nhũn chân không đứng dậy nổi.
Nhắc mới nhớ...
Tối nay, Lâm Trục toàn tâm toàn ý chỉ lo giúp mình khôi phục nồng độ hormone bình thường, cuối cùng cũng chỉ giải quyết một lần trong phòng tắm bằng tay của anh.
Lâm Trục không đoán được lúc này Nghiêm Nhược Quân đang nghĩ gì, cậu day day đầu ngón tay, trên đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác của vòng chống xuất tinh.
Lâm Trục ngẩn người một lúc, nhịn rồi lại không nhịn được hỏi với giọng điệu khó tin: "Thật sự phải đeo cả đêm ư? Sẽ không bị siết hỏng chứ?"
Nghiêm Nhược Quân nhìn chằm chằm biểu cảm có chút đờ đẫn của thiếu niên, đột nhiên rất muốn cười... Anh thực sự đã cười hai tiếng, rồi thực hiện trách nhiệm của người lớn tuổi, giải thích cho đứa trẻ hiểu biết nửa vời này.
"Không đâu, cái này là vòng khóa chuyên dụng cho Omega quá nhạy cảm." Anh lấp l**m một từ, tiếp tục nói, "Không gây hại cho cơ thể đâu."
Lâm Trục gật đầu một cách mơ hồ, tóc vàng cọ vào gối, bung xù như hoa bồ công anh.
Nghiêm Nhược Quân đưa tay thu gom những bông bồ công anh lại, đột nhiên bổ sung một câu: "Cũng có loại vòng chuyên dụng cho Alpha, nhưng là để kéo dài thời gian."
Cổ tay dường như vẫn còn lưu lại cảm giác ê ẩm do sử dụng quá mức trong phòng tắm.
Thế là anh lại nói, "Bé cún Lâm, em không cần dùng đâu."
Chưa đợi Lâm Trục kịp phản ứng, người đàn ông đã nhanh chóng xoay người lại, áp chặt lưng vào ngực thiếu niên: "Thôi được rồi, không có gì đáng hỏi nữa, ngủ nhanh đi."
Lâm Trục: "Ồ."
Cách một lúc lâu.
Cuối cùng Lâm Trục cũng xoa dịu được sự bồn chồn khó tả trong lòng. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, vô thức siết chặt cánh tay đang ôm ngang eo người đàn ông, khẽ nói:
"Anh, ngủ ngon."
"..."
Đêm dần sâu.
Mùa mưa thu ở thành phố Bắc Đô đã kéo dài một tuần, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, ngược lại còn ngày càng dữ dội hơn.
Nửa đêm.
Ngoài cửa sổ gió lớn thổi mạnh, mưa như trút nước. Tiếng sấm lẫn trong tiếng mưa, như tiếng gầm gừ không cam lòng của quái vật trên vòm trời.
Khoảng ba bốn giờ sáng, Lâm Trục có một giấc mơ không đầu không cuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!