Chương 31: (Vô Đề)

Trong phòng chăm sóc đặc biệt có điều hòa với nhiệt độ ổn định.

Vì vậy Lâm Trục không lo Nghiêm Nhược Quân sẽ bị cảm lạnh.

Kết thúc quá trình trấn an dài đằng đẵng, cậu thẳng lưng lên, thu hết cảnh tượng dưới thân vào tầm mắt, ngược lại còn lo người đàn ông có bị sốt quá cao hay không.

Nghĩ vậy, cậu dứt khoát đưa tay sờ lên khuôn mặt đang hơi thất thần của Nghiêm Nhược Quân... Nhiệt độ sờ vào vẫn bình thường, ít nhất là tốt hơn nhiều so với lúc cậu mới vào.

Chỉ là lòng bàn tay vừa chạm vào da thịt người đàn ông, anh đã vô thức rụt lại.

Trông như thể không chịu nổi đụng chạm.

Cũng không hẳn.

Ít nhất Lâm Trục đã chạm vào rất nhiều chỗ rồi.

Cậu đã thực hiện ít nhất ba mươi phút xoa bóp trấn an cho người đàn ông, và đặc biệt chú ý đến tuyến thể của đối phương, kỹ thuật ấn nắn đã được cải thiện đáng kể trong thời gian ngắn.

Lâm Trục lại nhìn chiếc máy theo dõi trên cánh tay anh.

Màn hình điện tử vẫn phát ra ánh sáng đỏ nguy hiểm, nhưng các chỉ số đã giảm xuống bốn năm trăm, và vẫn đang tiếp tục giảm, xem ra cũng không còn xa mức an toàn nữa.

Lâm Trục lặng lẽ thở ra một hơi.

Lúc này, dường như hệ thống tuần hoàn thanh lọc không khí trong phòng bệnh trở thành vật trang trí vô dụng, toàn bộ không gian đã bị mùi gió biển và thuốc lá bạc hà xâm chiếm.

Trong đó, còn pha trộn một mùi vị vi diệu khác.

Nghiêm Nhược Quân nằm một lúc, ánh mắt mất tiêu cự dần tụ lại tiêu điểm. Do mức hormone đã giảm xuống một con số không quá khoa trương, lý trí của anh cũng trở về.

Mắt người đàn ông di chuyển, đưa ánh mắt về phía thiếu niên tóc vàng đang nửa quỳ nửa ngồi ở cuối giường, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi xấu hổ khó tả.

Không vì lý do nào khác.

Chủ yếu là vì bây giờ Lâm Trục trông quá thê thảm.

Tóc cậu bị vò rất rối, cổ áo chiếc áo ba lỗ không tay bị rách chỉ, đang vẹo vọ treo trên vai cậu, để lộ nửa phần ngực không rõ ràng.

Quan trọng nhất, áo và quần lửng của thiếu niên đều là chất liệu cotton nguyên chất thích hợp mặc khi ngủ, một khi bị nước làm ướt, màu sắc sẽ sẫm hơn mấy độ.

Chỉ thấy vạt áo và thắt lưng của cậu đều điểm xuyết những mảng màu lệch lớn, và một chút trắng đục.

Là kẻ gây ra mọi chuyện, Nghiêm Nhược Quân vốn luôn nắm quyền chủ động trong lời nói, lại hiếm khi không nói nên lời, thậm chí còn có chút muốn trốn tránh.

Thế là, anh im lặng nâng cẳng tay che mắt, rất muốn cứ thế giả vờ không nhìn thấy.

Có suy nghĩ như vậy, có lẽ vì Nghiêm Nhược Quân hoàn toàn không nhận ra hiện giờ trong mắt Lâm Trục, mình trông như thế nào.

Da thịt người đàn ông trắng đến lạ thường, có lẽ dư âm của cơn sốt sinh lý trong kỳ ph*t t*nh vẫn còn, khiến anh từ đầu đến chân đều phơn phớt một lớp hồng nhạt, như thể từng sợi mao mạch đều chứa đầy máu nóng.

Phần gáy và vai của anh càng là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, vết cắn và vết đỏ do bị m*t để lại khắp nơi, trông cực kỳ đáng sợ.

Nếu nhất định phải dùng phép ẩn dụ để miêu tả.

Lúc này Nghiêm Nhược Quân giống hệt một quả đào hay quả lựu chín quá, chỉ cần khẽ bóp một cái, nước sẽ b*n r* ào ạt.

Và thực sự là vậy.

Lâm Trục thấy người đàn ông che mặt rồi lại co chân lại, đại khái đoán được anh đang nghĩ gì, hai tay trực tiếp nắm lấy vạt áo kéo lên...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!