Chương 26: (Vô Đề)

[Lâm Trục: Rất đẹp.]

Lâm Trục lần thứ ba nhấp vào giao diện trò chuyện WeChat, tin nhắn cuối cùng vẫn là lời hồi đáp của cậu về bức ảnh Nghiêm Nhược Quân gửi.

Thời gian là hai mươi phút trước.

Điều này cũng bình thường.

Ở những buổi tiệc tụ hội giới thượng lưu quyền quý như vậy, Nghiêm Nhược Quân với tư cách là người đứng đầu tập đoàn đương nhiên không thể cứ cắm đầu vào điện thoại, có lẽ anh đang xã giao, trò chuyện với ai đó chăng?

Lâm Trục nghĩ vậy.

Nhưng cậu lại nghĩ đến việc Nghiêm Nhược Quân đã làm việc liên tục mấy ngày, tính theo thời gian thì anh hẳn là vừa xuống máy bay, chỉ kịp thay quần áo là đã đến thẳng phòng tiệc.

Ài.

Quả thật còn bận hơn cả một học sinh cấp ba như cậu.

Đúng lúc Lâm Trục đang định làm thêm hai bộ đề vì quá chán, chiếc điện thoại vừa tắt màn hình bỗng reo lên, trên màn hình sáng đèn hiển thị một dãy số dịch vụ ngắn gọn.

[Bệnh viện số một Bắc Đô]

Thấy mấy chữ này, Lâm Trục đầu tiên là sửng sốt, chợt nhớ lại nửa tháng trước, chính số điện thoại này đã gọi đến thông báo kết quả tương hợp pheromone của mình.

Ngay sau đó, một dự cảm không lành nổi lên trong lòng.

Cậu vội vàng nhấc máy: "Alo, xin chào?"

Đầu dây bên kia nghe có vẻ rất gấp, chữ "chào" còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng cậu thì giọng người đàn ông trung niên đã nói rất nhanh:

"Lâm Trục, phải Lâm tiên sinh không?"

"Đây là Bệnh viện số một Bắc Đô, khoa tuyến thể Omega, tôi là bác sĩ chủ nhiệm Từ Vị Nam, tình hình là thế này..."

Một phút sau.

Lâm Trục cúp điện thoại, cậu không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp xỏ dép lê trong nhà lao ra khỏi cửa, hoàn toàn không để ý hiện giờ mình chỉ mặc áo ba lỗ không tay và quần lửng ở nhà.

Khi lên taxi, cậu nhanh chóng đọc tên Bệnh viện số một Bắc Đô, không kìm được thúc giục: "Bác tài, có thể nhanh hơn một chút không ạ? Cháu rất gấp."

Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, thấy trên mặt thiếu niên tóc vàng ở ghế sau không có biểu cảm gì, áp suất xung quanh cực thấp, ngón tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch.

Kết hợp với điểm đến mà xem.

Chín phần mười là trong nhà có người bị bệnh.

Tài xế nhấn ga, vận dụng kỹ năng lái xe 15 năm kinh nghiệm: "Được thôi, cậu bé ngồi vững nhé, khoảng mười phút là tới!"

Những hạt mưa to như đậu đập vào thân xe đang lao nhanh, phát ra tiếng lộp bộp, y hệt tâm trạng Lâm Trục lúc này, nặng nề và hỗn loạn.

Lời của vị bác sĩ kia dường như vẫn văng vẳng bên tai, "Nghiêm tiên sinh đã vô ý uống phải rượu có pha thuốc k*ch d*c, dẫn đến rơi vào tình trạng ph*t t*nh cấp tính, may mắn là trước đó hai người đã tiến hành đánh dấu tạm thời, giúp cậu ấy cầm cự được đến bệnh viện, nhưng tình trạng của cậu ấy hiện giờ rất không khả quan, có thể nguy hiểm đến tính mạng..."

"Cậu có thể đến ngay được không?"

Lâm Trục nhắm mắt lại, môi mím chặt.

Nếu không có gì bất ngờ, tối nay chính là thời điểm điểm cốt truyện quan trọng thứ hai xảy ra, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn khác với những gì được miêu tả trong nguyên tác!

Trong nguyên tác, do rối loạn hormone mãn tính, kỳ ph*t t*nh của Nghiêm Nhược Quân không ổn định. Nửa tháng sau lần gặp mặt ở Hội Quán Hương Sơn, kỳ ph*t t*nh của anh đến sớm hơn dự kiến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!