Chương 23: (Vô Đề)

TrướcSau Lâm Trục không ngờ Nghiêm Nhược Quân lại đến đón mình tan học, cho đến khi ngồi vào ghế phụ lái, cậu vẫn còn hơi ngơ ngác, quay đầu nhìn anh vài lần, không kìm được hỏi: "Sao anh lại đến đây?" 

Đầu tiên Nghiêm Nhược Quân bảo cậu đặt chồng sách trên đùi xuống ghế sau, rồi nhướng mày hỏi ngược lại: "Không hoan nghênh à?" 

Lâm Trục vội vàng lắc đầu: "Không có, không phải anh nói trên WeChat là gần đây rất bận ư?" 

Người đàn ông vẫn mặc bộ vest sang trọng, khác một chút là hôm nay anh chải tóc mái ra sau đầu, còn cố định kiểu tóc, nhưng sau một ngày làm việc, tóc hơi rối và lỏng, có vài sợi tóc không vâng lời rủ xuống khóe mắt, phá vỡ khí chất như được trau chuốt đến mức bất khả xâm phạm. 

Nhưng lại càng toát lên vẻ quyến rũ trưởng thành. 

"Vài ngày nữa còn phải đi công tác, sẽ càng không có thời gian hơn." Nghiêm Nhược Quân gật đầu, "Nhưng tối nay vẫn có thời gian đưa em đi ăn." 

Lâm Trục thắt dây an toàn, vừa mong đợi vừa tò mò hỏi: "Ăn gì?" 

"Xem em muốn ăn gì." Nghiêm Nhược Quân lái xe rất giỏi, vừa đánh lái là xe đã rẽ ra ngoài, "Ngoài cá ra, anh không kiêng món gì cả." 

Anh đặc biệt ghét mùi tanh, cá thì không đụng đến một chút nào. 

Lâm Trục suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy anh ăn cay được không?" 

"Em hơi muốn ăn lẩu..." Cậu mím môi, do dự nói ra suy nghĩ của mình, chỉ là không biết Nghiêm Nhược Quân có thích món ăn mang đậm hơi thở cuộc sống này không. 

Dù sao thì cũng là gắp chung trong một nồi. 

Không ngờ cậu vừa dứt lời, Nghiêm Nhược Quân đã đáp: "Được, anh biết một quán lẩu cũng không tệ, lái xe mười mấy phút là tới." 

Lâm Trục nghiêng đầu nhìn anh, có chút kinh ngạc nói: "Anh cũng thích ăn lẩu à?" 

Nghiêm Nhược Quân vừa định mở miệng trả lời, chợt nhớ ra điều gì đó, liền nuốt lời ban đầu xuống, chỉ gật đầu, cười nói: "Ừm, trùng hợp thật." 

Thời điểm này là giờ cao điểm tan tầm, đường hơi tắc. 

Chuyến xe mười mấy phút kéo dài gần nửa tiếng, hai người mới đến nơi. 

Lâm Trục xuống xe trước, tò mò nhìn quanh môi trường xung quanh. 

Cậu vốn tưởng nơi Nghiêm Nhược Quân giới thiệu sẽ là một khu ẩm thực thương mại sạch sẽ, cao cấp nào đó, không ngờ đối phương lại lái xe đến một khu phố cổ nhìn không biết bao nhiêu tuổi. 

Cậu đi theo Nghiêm Nhược Quân rẽ vào con hẻm, quanh co trong ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại trước một quán lẩu Trung Hoa nằm ngay mặt phố. 

Quán là một tòa nhà hai tầng nhỏ, trên cửa treo một tấm biển cổ kính màu đen. 

Lẩu Viện Cũ. 

Chỉ cần đứng bên ngoài, mùi hương cay nồng đậm đà đã xộc thẳng vào mũi, nghe mùi như một quán ăn trăm năm tuổi, khiến người ta không ngừng tiết nước bọt. 

Dường như Nghiêm Nhược Quân là khách quen ở đây, vừa bước vào, nhân viên lễ tân liền nhiệt tình chào hỏi: "Nghiêm tiên sinh đến rồi ạ, vẫn như cũ chứ ạ?" 

Lâm Trục theo sau người đàn ông, nghe anh nói: "Đúng vậy, hai người, chỗ cũ." 

Nhân viên lễ tân thành thạo mở hóa đơn, nhưng khi ánh mắt lướt đến thiếu niên tóc vàng phía sau anh, nghi hoặc tiện miệng hỏi: "Ơ, hôm nay không đi cùng vị kia ạ?" 

"Ừm, lần này đưa em trai tôi đến." Đối phương chưa nói dứt lời, Nghiêm Nhược Quân đã thản nhiên đáp một câu, rồi đưa tay kéo cổ tay Lâm Trục, quen đường quen lối dẫn người lên tầng hai. 

Cầu thang gỗ phát ra tiếng "kẽo kẹt" nhẹ. 

Lâm Trục đi sau Nghiêm Nhược Quân vài bậc thang, tầm nhìn vừa đúng vào chỗ hai người đang nắm tay. 

Ngón tay người đàn ông thon dài, xương xẩu, vừa vặn nắm lấy phần cổ tay Lâm Trục, nơi không bị ống tay áo đồng phục che đi, gần sát lòng bàn tay, những đầu ngón tay cong lại vừa khéo ôm lấy lòng bàn tay của thiếu niên. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!