Chương 20: (Vô Đề)

Gần mười hai giờ đêm.

Một chiếc Ferrari đỏ lái vào gara của biệt thự ven núi.

Nghiêm Nhược Quân hai tay không đi xuống xe, một mạch đi trong màn đêm về phía sảnh chính của tòa nhà.

Cách rất xa, anh đã thoáng thấy ánh đèn đêm mờ ảo trong sảnh, không kìm được khẽ thở dài, rõ ràng đã sớm đoán trước được cảnh tượng sắp tới.

Quả nhiên.

Vừa vào nhà, Nghiêm Nhược Quân liền thấy hai người trung niên đang ngồi trên sofa, chính là bố anh, Nghiêm Tự Hồng và mẹ anh, Bùi Thục Dung.

Cả hai vợ chồng đều cầm một bát canh dưỡng sinh trên tay, nhưng không ai có tâm trạng uống, chỉ liên tục liếc nhìn ra ngoài cửa.

Cho đến khi thấy con trai bước vào, Bùi Thục Dung thuận thế đặt bát canh xuống, tiến lên đón và nói:

"Nhược Quân, mẹ đã bảo dì để lại cho con một bát canh, vẫn còn ấm đó, con có muốn uống một chút không?"

Tuy Nghiêm Tự Hồng không đứng dậy, nhưng vẻ mặt cũng không giống như không có chuyện gì. Ông tiếp lời vợ, hỏi:

"Sao về muộn thế này?"

Nghiêm Nhược Quân: "..." Muộn ư?

Nếu không lầm, hình như anh thường về nhà vào giờ này mà?

Hơn nữa, khi cần về muộn, anh thường chọn nghỉ ngơi tại căn hộ độc thân gần công ty, chỉ khi không bận công việc mới về biệt thự cũ qua đêm.

"Uống một chút ạ." Nghiêm Nhược Quân bất lực cười.

Thực ra anh sớm biết tối nay bố mẹ sẽ không thể ngủ yên, nên mới lái xe đường dài về biệt thự ven núi.

Tình hình hiện tại tốt hơn anh dự kiến một chút.

Ít nhất ông ngoại và các cụ khác không đợi cùng.

Vừa nhận lấy bát canh dưỡng sinh, Nghiêm Nhược Quân còn chưa ngồi ấm chỗ, đã nghe Bùi Thục Dung khẽ hỏi: "Trong điện thoại nói không rõ, tối nay không phải con hẹn Lâm Trục ăn tối ư? Kể kỹ cho bố mẹ nghe đi?"

Nghiêm Nhược Quân ngước mắt.

Hai vợ chồng.

Bốn mắt đều nhìn thẳng vào anh.

Anh nuốt một ngụm canh bổ ấm, rất bình tĩnh trả lời: "Không ăn tối, con hẹn em ấy uống trà."

Nghe vậy, Bùi Thục Dung lãng mạn trời sinh lập tức nghẹn lời, có chút sốt ruột: "Uống trà? Một người trẻ như vậy, con hẹn cậu ấy uống trà làm gì? Bình thường con còn chưa uống đủ với ông ngoại à?"

Nghiêm Nhược Quân giống mẹ hơn, vẻ ngoài tinh tế, mang chút đặc điểm lai Trung

-Pháp, khác xa với khí chất của bố anh, Nghiêm Tự Hồng.

Nghiêm Tự Hồng có vẻ ngoài nghiêm nghị chính trực, so với một doanh nhân, ông càng giống một quân nhân hơn, khi nghiêm mặt thì khí thế rất mạnh: "Có phải con nghĩ là gặp một lần là được rồi không?"

Nghe câu này, Nghiêm Nhược Quân cúi đầu uống thêm một ngụm canh.

Ừm, đúng là bị bố anh nói trúng tim đen rồi.

Kể từ khi nhận được báo cáo về độ tương hợp pheromone với Lâm Trục, anh không hề che giấu sự kháng cự của mình, nhưng làm sao cũng không ngờ được...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!