Chương 183: (Vô Đề)

Trên đời này không có sự đồng cảm thực sự.

Con người thậm chí không thể đồng cảm với chính mình của ngày hôm qua.

Bây giờ trong đầu Đồ Thiên Bá toàn là chuyện ăn miệng, hoàn toàn quên mất trước đó mình còn ghét tiếp xúc cơ thể với người đàn ông, giờ thì đã đồng tính đến mức vui vẻ vô cùng.

Đồng tính thật là thú vị.

Hắn muốn đồng tính thật nhiều!

Tình hình hiện tại rất rõ ràng.

Người đàn ông không ngủ, mà mình đã mở miệng đòi ăn miệng, đối phương không từ chối, chính là cam chịu đồng ý!

Ô hô! Mau ăn thôi!

Thế là, Đồ Thiên Bá vui vẻ buông vành tai người đàn ông ra, một đường từ đường quai hàm đối phương l**m đến khóe môi, rồi bẹp bẹp bẹp hôn môi người đàn ông.

Trong lúc đó, hắn không quên chê bai vài câu,

"Ê, ngươi đừng mím môi mạnh thế, cảm giác hình như kém hơn trước rồi, thôi được rồi, để ta cắn thêm một cái vào má ngươi nữa!"

A Hồi không dám mở miệng nói.

Y sợ rằng mình vừa mở miệng, thiếu niên sẽ không nói hai lời mà l**m cắn tới, khiến những nụ hôn chỉ lưu lại trên bề mặt trở nên không còn thuần túy, mà bản thân y lại không biết phải đối phó thế nào.

A Hồi đành im lặng.

Tuy nhiên, tiếng động bên tai y mãi không ngừng...

Hơi ồn.

Ồn đến nỗi y nghi ngờ thiếu niên có hai cái miệng, một cái miệng không ngừng phát ra tiếng động như pháo nổ trên mặt y, bao gồm cả bẹp, chụt, chẹp chẹp, òm ọp... Còn một cái miệng khác thì nói liên miên bất tận, như một thực khách kiêu căng vừa nếm món ngon, vừa chỉ trỏ đầu bếp đứng bên cạnh, rất không khách khí.

A Hồi cảm nhận sự ẩm ướt trên mặt, lại nghe tiếng ma âm chói tai này, trong đầu bất chợt lóe lên một khung cảnh -

Linh vụ phiêu đãng, tiên sơn có linh.

Một nhóm đệ tử trẻ tuổi mặc áo trắng được người lớn tuổi dẫn đi thăm các ngọn núi, nhưng lại nhân lúc người lớn tuổi không chú ý, đồng loạt vây quanh hồ tiên hạc, đưa tay v**t v* lông vũ của nó, khiến nó hoảng sợ vỗ cánh bay đi xa.

Khung cảnh này chỉ dừng lại trong khoảnh khắc.

Khuôn mặt mọi người mờ nhạt vô cùng, mang lại ấn tượng mông lung, thoáng qua rồi biến mất, A Hồi chỉ nhìn rõ con tiên hạc đang hoảng loạn tìm đường thoát thân.

Y cảm thấy, bây giờ hình như mình chính là con hạc đó..... Và, dường như y không phải là tán tu.

Ngay lúc này.

Một nụ hôn rơi xuống mi mắt đang nhắm nghiền của y.

A Hồi cảm nhận rõ ràng thiếu niên đưa đầu lưỡi l**m láp hàng mi của mình, lực hơi mạnh, dường như muốn đẩy mí mắt y ra, nếm thử sự ẩm ướt bên trong.

Trong chớp mắt.

A Hồi hoảng loạn, nhưng không có đường thoát.

Nhưng trước mặt y là bức tường, phía sau là lồng ngực thiếu niên đang áp sát, A Hồi đành nhắm chặt hai mắt, nhân lúc đối phương bị hàng mi thu hút sự chú ý, khẽ nói:

"... Hơi đau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!