Chương 147: (Vô Đề)

Ngày 25 tháng 1, buổi sáng.

Xoạt một tiếng.

Rèm cửa phòng ngủ căn hộ bị kéo ra, ánh nắng ban trưa vội vã ùa vào, Thời Lận Xuyên quay lưng lại với người đang ngồi quỳ trên giường, nghe thấy y nói, "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Mắt còn khó chịu không?"

Thời Lận Xuyên: "..."

Ký ức đã chết đang tấn công anh.

Đêm qua có lẽ là thời điểm tồi tệ nhất của anh trong mấy ngày nay. Triệu chứng sốt cao kéo dài khiến anh đổ mồ hôi lạnh, không chỉ chóng mặt, đau đầu, mà cơ bắp cũng đau nhức, đặc biệt là mắt có cảm giác nóng rát bất thường, như thể giây tiếp theo sẽ bốc cháy.

Lúc đó, Tạ Cảnh Hòa đang lau người cho anh.

Trong phòng ngủ bật điều hòa, rất ấm áp.

Thời Lận Xuyên bị người kia c** s*ch quần áo ẩm ướt trên người, chỉ quấn chăn tựa vào đầu giường, mặc cho Tạ Cảnh Hòa cầm khăn ấm lau lưng anh, bảo giơ tay là giơ tay, còn tiện tay ôm lấy eo người kia, vùi mặt vào hõm cổ Tạ Cảnh Hòa, phàn nàn:

"Mắt đau chết mất."

Không hiểu sao, giọng điệu nói chuyện của anh lại nhiễm vài phần mùi vị của Tạ Cảnh Hòa.

Dinh dính kỳ cục.

Tạ Cảnh Hòa ôm ngược lại anh, kéo lớp chăn bông dồn vào eo anh lên một chút, vừa lau vừa đáp: "Ừm, vậy tụi mình đi khám bác sĩ nhé?"

Bắt được một từ nào đó, Thời Lận Xuyên theo bản năng nhíu mày, có chút khó chịu há miệng c*n v** c* người trong lòng, lập tức để lại vài vết răng.

"Không muốn."

"Suỵt, nhẹ thôi..."

Hiện giờ, có lẽ chỉ cần Thời Lận Xuyên quay đầu lại, anh sẽ thấy dấu vết trên chiếc cổ mảnh khảnh của người trên giường, từ đó gợi lại nhiều ký ức hơn. Vì vậy, toàn thân anh khô ráo đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn cảnh đường phố bên dưới.

Thành phố thức giấc, vận hành một cách có trật tự.

Kính cửa sổ có tông màu xanh lam rất trong suốt, chỉ lờ mờ phản chiếu khuôn mặt của Thời Lận Xuyên, và Tạ Cảnh Hòa đang chui vào chăn phía sau. Động tác của y rất chậm, nằm sấp trên gối, chăn kéo rất cao, chỉ lộ ra đầu.

Ngay lúc này.

Anh lại nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Tạ Cảnh Hòa, đang lải nhải: "May mà lúc rạng sáng đo nhiệt độ cho anh, chỉ số đã hạ xuống rồi, thật sự bị anh dọa chết khiếp, rõ ràng Dodane lạnh hơn Đồng Thành nhiều, sao anh lại có thể ốm nặng đến vậy chứ?"

"Người cũng mơ hồ luôn."

Thời Lận Xuyên cũng có thắc mắc này.

Anh tự cho mình là người có thể chất cường tráng, cảm cúm, sốt nhẹ cơ bản không ghé thăm, cho dù thỉnh thoảng có bệnh, chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc thật sâu, ngày hôm sau là có thể hoàn toàn hồi phục, hầu như không ảnh hưởng đến lịch trình tiếp theo của anh.

Đúng lúc đó, tầm nhìn của anh quét qua góc ban công ngoài cửa sổ.

Ngày đêm thay đổi, vài ngày trôi qua, vài đầu thuốc lá vẫn chất đống ở đó, chưa kịp dọn dẹp. Thời Lận Xuyên buột miệng đáp: "Có thể là vì..."

"Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe chăng."

Anh vừa quay đầu lại, liền thấy mí mắt người đó như đeo ngàn cân, khó khăn chớp vài cái, rồi nhắm nghiền lại thật lâu, bóng tối ẩn trong hốc mắt sâu thẳm, cũng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Tạ Cảnh Hòa đã ngủ.

Thời Lận Xuyên nhìn y rất lâu, rồi bước tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!