Nói dễ hơn làm! Tống Đoan Nghi thoáng nheo mắt, trầm giọng nói,
"Ta luôn cố gắng, nhiều năm qua chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm phương pháp, nhưng vẫn vô dụng, sau vô số lần thử nghiệm là vô số lần thất bại, bọn họ không còn nhớ những điều này, còn ta phải gánh vác tất cả!"
Hà Duy đáp không nên lời, bấy giờ cậu đã hiểu rõ.
Cậu ngửa đầu nhìn Tống Đoan Nghi, nhẹ giọng hỏi:
"Sư tôn, hãy cho ta biết phải làm thế nào?"
Tống Đoan Nghi trầm mặc một lát, đáp:
"Ta cũng không xác định, nhưng chắc có liên quan tới ngươi."
Hà Duy ngẩn ra, tầm mắt Tống Đoan Nghi dịch xuống, dừng trên bụng cậu.
Đó là vị trí của hệ thống, cả Tống Đoan Nghi lẫn Hà Duy đều biết.
Hà Duy lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi: Ta hiểu rồi.
Tống Đoan Nghi không lên tiếng nữa, hắn chỉ ôm lấy Hà Duy, dịu dàng hôn lên trán cậu.
Hà Duy cười cười với hắn, chọn mở hệ thống.
Hệt như buổi ban đầu gặp gỡ, hệ thống vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, không khác đi là bao, nếu buộc phải chỉ ra điểm thay đổi thì chính là mục tiêu xâm lăng.
Mấy hôm nay quá bận, Hà Duy căn bản chưa rảnh kiểm tra cửa hàng, song lúc này nhất định phải xem.
Như Tống Đoan Nghi đã nói, chỉ mình cậu biết, mà thứ cậu biết chính là hệ thống.
Hệ thống rốt cuộc có thể làm gì, Hà Duy biết là cửa hàng, muốn đồ vật nào nó sẽ cho cái nấy, không phải sao?
Cậu hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một cơ hội làm mới, ngoài ra còn phần thưởng là ba vé làm mới nữa, dư sức tìm được thứ cậu cần.
Hà Duy nhắm mắt, bắt đầu không ngừng tẩy não mình.
Một thứ có thể làm họ hợp thành một thể, một thứ khiến linh hồn họ hoàn chỉnh, một thứ khiến cậu sống lại hoàn toàn.
Ký ức của họ đang dung hợp, đây đã là mở đầu, phải tiếp tục như thế nào, giúp bọn họ thoát khỏi thống khổ bằng cách nào đây!
Những câu nói ấy liên tục xoay vòng trong đầu, Hà Duy nỗ lực không nghĩ gì khác, chỉ tập trung suy ngẫm.
Đến khi đầu óc tràn ngập mấy điều đó, Hà Duy mới mở mắt ra, chọn cửa hàng.
Đã mở rồi thì chẳng còn gì phải sợ nữa, Hà Duy mở to mắt nhìn, cả sáu vật phẩm đều khiến cậu chán chường, đành rằng lấp lánh ánh vàng, nhưng toàn ba thứ thuốc bổ huyết bổ khí.
Hà Duy thất vọng, may mà còn ba lượt nữa, tóm lại sẽ tìm được thôi. Lần này Hà Duy rút gọn suy nghĩ, trong đầu chỉ còn mấy chữ hợp thành một thể, linh hồn hoàn chỉnh.
Chừng nửa khắc sau, Hà Duy mở mắt lần nữa, sử dụng một vé làm mới, tiếp theo mở mắt nhìn.
Ánh sáng bạc lóe lên, vẫn là một loạt các loại thuốc, chẳng qua biến thành thuốc bổ linh. Cảm giác mất mát khó tả ập tới, Hà Duy thực sự chẳng biết phải nghĩ kiểu gì.
Có lẽ nên hỏi sư tôn, khoan đã… não Hà Duy vụt sáng, có ý tưởng rồi.
Cậu luôn nghĩ là loại thuốc nào đó, nhưng giờ nên mở rộng không giới hạn, chỉ cần khiến linh hồn bị phát tán phục hồi như cũ thì thứ gì cũng được!
Nghĩ xong, cậu lại đổi mới thêm lần nữa, rồi thấp thỏm nhìn thử, lần này đúng là có thứ xài được.
Thuật linh dung, một quyển bí tịch!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!