Bị phát hiện rồi!
Hà Duy bị dọa đến mức tâm tư rối loạn, tuy cậu không có hình thể, còn chẳng biết dáng vẻ mình sao, nhưng giờ này khắc này, khi đối diện với đôi mắt đáng sợ kia, cậu cảm thấy nỗi kinh hãi đang tràn lên từ đáy lòng.
Đó là nỗi sợ gần như bản năng, như con thỏ ăn cỏ trời sinh đã sợ loài hổ hung dữ.
Cậu sợ người này.
Dẫu nam nhân trước mắt tuấn tú tựa thiên thần, song Hà Duy biết hắn tàn nhẫn lãnh khốc như ác ma lâm thế.
Từng giây trôi qua, mãi đến khi Trúc Uyên dời tầm mắt, Hà Duy mới bừng tỉnh.
Cảm giác sống sót sau tai nạn nhanh chóng lan khắp cõi lòng, Hà Duy cuối cùng cũng an tâm, cậu chưa bị phát giác… Dù Trúc Uyên có nghi ngờ, nhưng hình thái hiện tại của cậu rất quỷ dị, khó mà bị phát hiện được.
Đối với Hà Duy, màn đối mắt ấy dài đằng đẵng như trải qua mấy kiếp, song kỳ thực chỉ có vài giây ngắn ngủi thôi.
Trở lại hiện thực, vẫn còn một trận ác đấu nữa.
Lăng Trường Đình chết, nhưng toàn bộ Liên Thiền Tông còn ở đây, việc tông chủ qua đời khiến cả tông phái kinh hoàng.
Liên Thiền Tông là một trong ba môn phái lớn của Trung Đình, căn cơ hùng hậu, chiếm diện tích rất rộng, chính điện phát sinh chuyện như vậy, các trưởng lão chiếm giữ những linh địa khác trong tông cũng vội vàng đuổi tới.
Chỉ một khắc sau, mười mấy cao thủ vây quanh trung tâm tông môn đủ khiến toàn thể đại lục Đấu Linh chấn động.
Trúc Uyên thích thú quan sát, vui sướng nói:
"Mười vị kỳ hợp dung sơ cấp, một vị kỳ hợp dung trung cấp, không tồi, Liên Thiền Tông không hổ đứng đầu ba phái. Lên đi nào."
Hắn xấu xa cong khóe miệng,
"Lăng Trường Đình là ta giết, nếu muốn báo thù thì lên tất đi!"
"Cuồng đồ! Chúng ta lấy mạng ngươi báo thù cho tông chủ!" Tiếng gầm thét cất lên, hơn mười thân ảnh vàng kim cầm kiếm sắc mang theo căm phẫn thấu xương mà bất ngờ tấn công.
Lấy một địch mười, còn toàn cao thủ hàng đầu trên đại lục Đấu Linh, không ai ngờ nam nhân kiêu căng này lại chẳng chút e ngại.
Cuộc chiến chấn kinh cả đại lục Đấu Linh chính thức khai màn từ lúc này, bất kể thế nào Hà Duy cũng chưa một lần tưởng tượng bản thân lại dùng hình thái như vậy chứng kiến thời khắc đó.
Thời gian chiến đấu không dài mấy, Trúc Uyên kỳ toàn thịnh bộc phát sức mạnh khủng khiếp khiến người ta hoảng sợ. Đối mặt hơn mười cao thủ kỳ hợp dung, nhiệt tình khổng lồ trong hắn được nhen nhóm toàn bộ.
Tầng tầng lớp lớp công pháp tuyệt diệu, linh kỹ khủng bố hủy thiên diệt địa, từng thứ một được khai triển, từ từ phóng thích, giống như pháo hoa rực rỡ được đốt suốt đêm tại Liên Thiền Tông.
Dưới quang hỏa lộng lẫy là cảnh tượng máu chảy thành sông cực kỳ thảm khốc.
Khi hết thảy lâm vào tĩnh lặng, quần thể kiến trúc hùng vĩ đứng sừng sững mấy ngàn năm đã hóa thành một đống hoang tàn.
Mà trên đống hỗn độn ấy, nam tử diện trường bào đen vẫn ưu nhã, thong dong như trước, nỗi khát máu và điên cuồng nơi đáy mắt vẫn chẳng hề thay đổi.
Ác ma, quả nhiên là một ác ma hung tàn đến cực điểm!
Hà Duy im lặng nhìn, bất giác thở dài một hơi.
Dường như chợt nhớ tới cái gì, cơ hồ nháy mắt sau đó, cậu trông thấy thanh niên ngự kiếm bay vọt đến.
Từ xa đến gần, càng nhìn càng rõ ràng, hắn thân cao vai rộng, tóc đen như ngọc, trường bào màu đỏ càng tôn thân hình thêm thon dài, mày kiếm mắt sáng. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng khí thế anh lẫm bao phủ toàn thân hắn cơ hồ khiến người nhìn quên hít thở.
Lăng Vân Dực… đúng rồi, Lăng Vân Dực trở lại.
Chẳng hiểu vì sao, Hà Duy rất muốn hô to một tiếng… Dừng lại dừng lại, đừng qua đây, làm ơn đừng qua. Nhưng cậu không phát ra được âm thanh nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Lăng Vân Dực vào sơn môn, sau đó bị cảnh hoang tàn trước mắt làm kinh sợ đến trắng mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!