Kịp mới lạ.
Trên thực tế, đừng nói tự sát, sau khi tiêu hao số lượng lớn linh khí, cộng thêm mất máu quá nhiều, còn liên tục hứng chịu cú sốc tinh thần cường độ cao, thì dẫu sinh mệnh lực có mạnh hệt tiểu cường giống bạn học Hà Duy, lúc này cũng phải khép mắt, rất ra dáng thiếu nữ mà ngất xỉu.
Lê Viêm rũ mi nhìn cậu, lông mày hẹp dài hơi giương lên.
Nhãn lực của Huyết tộc đứng sau hắn tương đối khá, vội bảo:
"Phu nhân… cao hứng quá sao."
Cao hứng đến xỉu ư? Lê Viêm hiển nhiên không nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn giương cao khóe miệng, ai quan tâm tại sao ngất, dầu gì đã nằm trong lòng hắn thì chính là người của hắn, cao hứng cũng tốt, tức giận cũng thế, qua đêm nay họ sẽ thành vợ chồng!
Đến lúc ấy hắn có thể độc chiếm người này, cả thân thể lẫn máu đều thuộc quyền sở hữu của hắn! Hắn muốn uống lúc nào thì uống, muốn uống thế nào thì uống thế ấy, muốn uống bao nhiêu… à khoan, Lê Viêm nhéo nhéo vòng eo mảnh khảnh của Hà Duy, trước tiên phải nuôi mập một chút, bằng không nhỡ mà uống hết thì không hay.
Nhưng mà… Băng tộc phải nuôi kiểu gì? Lê Viêm vừa đi vừa ra lệnh:
"Mau đi điều tra tập tính Băng tộc, thức ăn, chỗ ở vân vân, rồi sắp xếp cho tốt…" Lê Viêm trầm ngâm giây lát, đoạn nói thêm,
"Xây một tòa Băng cung tại thành Trung Ương, lão tử muốn kim ốc tàng kiều!"
Huyết tộc phía sau hơi lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Lão đại à, ngài tùy hứng như vậy thiệt không sao chứ?!
Lúc Hà Duy tỉnh lại, sắc trời đã tối hẳn, đầu vẫn còn quay quay, nhưng bị khung cảnh xa hoa phung phí trước mặt làm trợn mắt.
Tuy không biết đang ở đâu, nhưng nơi này… cũng quá hoa lệ rồi!
Phòng cực rộng, nóc nhà cực cao, còn do vô số ngọc thạch đen tuyền độ đậm cực cao khảm thành, càng khiến người ta kinh thán là trên ngọc thạch có hằng hà ngôi sao lấp lánh, nếu bất chợt ngẩng đầu sẽ có cảm giác như đang ngắm bầu trời đêm.
Hà Duy có dở nhìn hàng mấy cũng biết thứ đó chẳng hề rẻ, chớ nói gom góp quy mô lớn thế này, chỉ cần mang một viên nhỏ tới điểm giao dịch cũng bán được giá cao.
Bên trên là ngọc thạch đen tuyền, còn dưới đất là ngọc tủy đỏ rực, đỏ đen xưa nay đã khí phách, giờ lại thêm chất liệu sang quý phụ trợ, phải nói là lóa mắt đến cực điểm.
*ngọc thạch đen & ngọc tủy đỏ:
Hà Duy dòm mà hoa cả mắt, mãi tới khi cửa phòng không gió tự động, một hàng thiếu nữ trẻ trung nối nhau tiến vào, cậu mới chậm rãi hoàn hồn. Các thiếu nữ xinh đẹp như hoa, dáng người yểu điệu, bước đi đồng nhất, rõ ràng đã qua huấn luyện.
Thiếu nữ dẫn đầu mặt mày tinh xảo, nở nụ cười dịu dàng, quyến rũ đa tình:
"Phu nhân, mời thay quần áo."
Hà Duy vốn đang nghiêm túc thưởng thức mỹ nhân, một câu phu nhân hung hăng lôi cậu về với hiện thực tàn khốc.
Phu nhân! Đó là cái quỷ gì? Tai tiểu gia không tốt, nghe không rõ lời các ngươi.
Thiếu nữ che miệng cười khẽ:
"Cần nhóm nô tỳ hầu hạ không ạ?"
Hà Duy chợt bừng tỉnh, vội xua tay: Không cần.
Thiếu nữ cũng chẳng làm khó cậu, chỉ hạ lệnh đặt đồ vật xuống, sau đó chớp mắt hoạt bát:
"Phu nhân, người thật xinh đẹp, khó trách thành chủ thích người."
Hà Duy: … Em gái à, nghe em nói vậy ta chả vui vẻ xíu nào đâu! Có thằng đực rựa nào thích nghe lời ấy chứ!
Hà Duy không đáp, cô nàng cũng thôi nói tiếp, chỉ dẫn hàng thiếu nữ lui ra ngoài như nước chảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!