Chương 26: (Vô Đề)

Mở mắt, một ngày đã trôi qua; nhắm mắt, một ngày lại vụt mất.

Mãi tới khi sinh nhật cận kề, cậu mới có chút thấp thỏm.

Đương nhiên, đâu thể khinh thường hiệu quả mấy hôm nay, cái áo ngủ kiểu nữ rách bươm xơ mướp rốt cuộc xuất hiện lần nữa, mặc dù thoạt nhìn còn tơi tả hơn… Nhưng tốt xấu gì cũng đã trở lại, Hà Duy sém nữa vui đến phát khóc.

Nhưng điều khiến Hà Duy hơi buồn bực là, áo ngủ dường như trở nên khang khác, mỗi khi dẫn linh nhập thể, cậu đều mơ hồ nhìn thấy một đóa hoa màu lam nở rộ, chỉ nhị phồn nhiễu, tùy ý lan tràn, tư thái vô cùng trương dương.

Song lúc cậu muốn nhìn kỹ, đóa hoa băng liền biến mất, sau vài lần, Hà Duy càng bực bội hơn.

Vì sự việc này, Hà Duy còn cố ý thỉnh giáo Đoan Thanh, Đoan Thanh trầm ngâm một lát rồi đáp:

"Tu vi của ngươi càng cao, hình dáng Đấu Linh sẽ càng thêm rõ ràng, có lẽ là hoa văn trên sa y chăng."

Éc… áo ngủ của mình có cả hoa văn á?

Nhất thời, Hà Duy rồi, vì lông gì cứ thấy quỷ dị là sao? Nhưng Đoan Thanh đâu cần lừa mình, vậy chắc đúng rồi.

Chung quy, Đấu Linh của cậu là một cái áo ngủ, còn kiểu nữ, trên áo ngủ nữ có ít hoa văn hoa hòe cũng bình thường thôi…

Suốt mấy ngày nay, Đoan Thanh đào tâm đào phế với cậu, Hà Duy nào phải sói mắt trắng, hiển nhiên đều ghi tạc trong lòng. Thế nên nghe Đoan Thanh nói vậy, Hà Duy không nghĩ nhiều nữa.

Mắt thấy lễ trưởng thành sắp đến, Hà Duy càng không dám lãng phí thời gian, quý trọng từng giây từng phút, liều mạng tu luyện.

Đoan Thanh vẫn thủ hộ cậu, thấy cậu căng thẳng liền nhẹ nhàng trấn an:

"Đừng lo, với tu vi hiện tại của ngươi sẽ chẳng việc gì đâu."

Tuy bảo thế, nhưng Hà Duy vẫn khó mà bình tĩnh nổi, dầu sao cũng liên quan tới sinh mạng, cậu lại mù tịt vấn đề này, khó tránh khỏi khẩn trương.

Do đã đến thời khắc mấu chốt, Vân Uyển Nhi và Đan Vũ cũng có mặt. Hai đứa xem như quyền nhị đại tại đại lục Đấu Linh, để giúp Hà Duy vượt qua cửa ải khó khăn, chúng sôi nổi chuyển tới một đống quyển trục, sách vở dùng để rèn luyện cho lễ trưởng thành bao năm qua.

*quyền nhị đại: thế hệ cầm quyền thứ hai

Vân Uyển Nhi vừa đọc sách vừa nói:

"Tiểu Duy ca, ta thấy vài năm nay chủ yếu giáng lôi, huynh tốt nhất nên chuẩn bị phòng lôi."

Đan Vũ cũng lật một quyển sách khác:

"Vớ vẩn, rõ ràng thiên hỏa chiếm đa số!"

Vân Uyển Nhi không phục:

"Còn lâu á! Tỷ lệ thiên hỏa và địa liệt xuất hiện không ít, nhưng vẫn thua giáng lôi."

Dứt lời, Vân Uyển Nhi lại lanh trí:

"Chúng ta đang ở linh tuyền, có khi nào gặp phải thủy họa không? Cũng nên đề phòng một chút."

Hà Duy đứng một bên nghe, miệng giật giật, không khỏi càm ràm:

"Cái gì mà tôi luyện thiên thần hàng xuống chứ? Rõ ràng là nguyền rủa mà!"

Nghe cậu nói, Vân Uyển Nhi với Đan Vũ đều ngây ra.

Ngược lại, Đoan Thanh bên kia bỗng dời tầm mắt sang đây, yên lặng dán mắt vào Hà Duy.

Hà Duy không nghĩ mình nói sai, chỉ nghi hoặc dòm Đoan Thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!