Chương 25: (Vô Đề)

Tiếp đó, cậu mơ hồ cảm giác được Đoan Thanh ngồi đối diện mình, đi kèm với khí tức mát lành là chất giọng u tĩnh đặc biệt của hắn vấn vít bên tai:

"Thủy chi sở chí, linh dẫn quy lai, tâm vô bàng vụ, ngưng thần…"

Hà Duy mới rồi còn lơ đãng lại đột nhiên nhíu mày, dù cậu đã nhắm mắt, nhưng vẫn nhìn thấy rất nhiều linh khí xanh lam cuộn trào mãnh liệt quanh thân, cực kỳ dày đặc, trải rộng khắp không gian, tuần hoàn lưu động.

Trái tim bỗng kích động như được khơi dậy sự cộng hưởng, cậu nhận thấy nội tâm đang điên cuồng gào thét, khao khát, muốn hút lấy những linh khí đó.

Cậu cố kiềm chế một chút, nhưng thực sự quá mê người, linh khí màu lam dồi dào tựa như cây kẹo bông đường khổng lồ đầy dụ hoặc, nỗi xúc động dâng trào trong lòng Hà Duy, cậu bắt đầu ăn ngấu nghiến chẳng chút nể nang.

Ra sức cắn mấy miếng, lại có một luồng linh khí lam thẫm mạnh mẽ tập kích, chậm rãi bao lấy cậu, đồng thời ngăn cậu tiếp tục hấp thu.

Luồng linh khí này hết sức thuần khiết, khoảnh khắc được bao quanh, tim Hà Duy khẽ run lên, thật hấp dẫn, còn cám dỗ hơn kẹo bông đường ban nãy gấp trăm lần.

Hà Duy bị vây trong đó, chẳng hề do dự mà lập tức lao lên gặm cắn như con thú nhỏ.

Nhưng luồng linh khí lại vô cùng dày nặng, dẫu nó không tránh không né, song Hà Duy cắn chả được miếng nào. Cắn không được, tâm liền ngứa, thế nên tiếp tục nhào tới. Nhưng lần này linh khí không mặc cậu cắn nữa, mà nhẹ nhàng ôm chặt cậu, dẫn cậu mở rộng ra ngoài.

Hà Duy hơi sửng sốt, rốt cuộc tập hợp được chút lý trí, cậu nhận ra luồng linh khí thuần khiết này đến từ chính Đoan Thanh… Đối phương muốn dẫn đường cho mình, còn mình lại muốn xơi luôn hắn, híc… thật không nên.

Vội vàng bình ổn tâm thần, Hà Duy miễn cưỡng kiểm soát được xúc động muốn nhào lên, nghiêm túc thuận theo Đoan Thanh.

Một khắc sau, Hà Duy mới cảm nhận được ưu điểm của việc có người dẫn đường.

Linh tuyền đúng là tràn đầy thủy linh, nhưng linh khí dồi dào cũng sẽ phân chia ưu khuyết, thậm chí còn có thể hòa lẫn đủ loại tạp chất. Nếu Hà Duy tự dẫn linh, cũng chỉ mù quáng thôn phệ được một ít linh khí khá yếu, chưa kể lãng phí nhiều thời gian, mà hiệu quả chữa trị Đấu Linh còn rất nhỏ.

Có cao thủ hệ thủy như Đoan Thanh giúp đỡ, cậu có thể nhìn rõ hơn, phân biệt càng chính xác, càng xác định đúng mục tiêu, hấp thu toàn linh khí lam thẫm, bảo là làm chơi ăn thật cũng không ngoa.

Dần dà, Hà Duy cũng lĩnh ngộ được một ít kiến thức, nhắc tới cũng dễ phân biệt, thủy linh đều màu lam nhưng đậm nhạt khác nhau, nhiều nhất là thủy linh màu nhạt gần như trắng, nhưng cũng yếu ớt nhất; đậm hơn chút như màu trời thì có mùi vị hơn; mà những thủy linh xanh thẳm như nước biển chính là cực phẩm.

Hương vị của chúng đặc biệt thơm ngon, sau khi hấp thu quả nhiên thần thanh khí sảng, mỗi một tế bào đều đang reo hò.

Tuy nhiên, thủy linh lam thẫm tương đối dài mảnh và nghịch ngợm vô cùng, đâu dễ bắt giữ, may có Đoan Thanh ở đây, Hà Duy hấp thu rất thuận lợi.

Tu luyện quên cả trời trăng, một ngày một đêm vụt qua trong nháy mắt, nếu không phải Đoan Thanh bỗng nhiên thu công, Hà Duy còn chưa nỡ mở mắt.

Lúc đến trăng đã lên cao, khi tỉnh lại vẫn là ánh sao chiếu rọi, ấy mà đã qua một ngày một đêm.

Đoan Thanh cười nói:

"Ngươi rất có thiên phú."

Hà Duy được khích lệ mà có chút ngượng ngùng, chỉ cười cười.

Đoan Thanh không nhiều lời, chỉ nhẹ giọng bảo:

"Đến đây, xuống nước nào."

Hà Duy sững người.

Đoan Thanh đã thoát trường bào, ánh trăng lấp lánh, giữa màn sương bàng bạc, làn da trơn bóng dường như vô cùng mịn màng…

Đầu Hà Duy ong lên, hấp tấp dời mắt ra chỗ khác, a a a, không dám nhìn đâu! Nếu ông lớn Đoan Thanh không đẹp tới mức này, cậu cần chi phải rối rắm như vầy!

Đoan Thanh lại hờ hững, hắn chậm rãi đi vào nước, tóc bạc buông rũ như có sinh mệnh, nhẹ nhàng phiêu đãng trên mặt nước, màu bạc hòa cùng xanh biếc nom như dây lưng bạch kim tinh xảo quấn quanh lãnh ngọc, xinh đẹp vô ngần.

Từ đầu đến cuối Hà Duy đều chẳng dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng đâu thể cứ thất thần mãi, củng cố tâm lý một lát mới chậm chạp cởi quần áo, rồi bước xuống nước.

Thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, nếu tránh không thoát thì cứ xông lên thôi! Có điều nhất định phải ghi nhớ: Đoan Thanh là đực, đực, thực sự là đực, vì vậy đừng… đừng nghĩ nhiều quá!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!