Chương 24: (Vô Đề)

Không mặc quần áo, trần truồng như nhộng, cùng tắm linh tuyền… Hà Duy càng mường tượng càng thấy bất ổn.

Mà khoan… khoan đã, Đoan Thanh là đàn ông!

Đàn ông! Chú ý, tuy hắn khí chất thoát trần, nhưng vẫn là đực rựa chính hiệu đấy!

Bởi ta nói, hai tên con trai tắm chung là chuyện thường thôi.

Ai mà chẳng từng đi nhà tắm công cộng? Hà Duy trộm ngắm Đoan Thanh, sau đó rụt lại, nhưng vị này nom thế nào cũng không giống người sẽ đi nhà tắm công cộng nha?

Đâu phải cậu nghĩ ngợi quá đáng, mà thực tình cảm thấy không tự nhiên, chung quy đều là người xa lạ với nhau, dẫu có là đàn ông cũng thấy kỳ kỳ đúng không?

Một mặt nghĩ tới những thứ này, mặt khác Hà Duy cũng đang cân nhắc. Nếu Đấu Linh của cậu vẫn còn, cũng tìm được phương pháp trị liệu, vậy đâu nhất định phải đến linh tuyền tu luyện.

Suy cho cùng cậu đã dẫn linh được, dù linh khí màu lam thưa thớt, nhưng cậu chỉ cần nỗ lực thêm tí nữa, tốn thêm chút thời gian, thì đều có thể khiến Đấu Linh khôi phục như ban đầu, cần chi phải quấy rầy người ta?

Đành rằng nể mặt lão cha của Đan Vũ, song cậu với Đoan Thanh vốn chẳng quen biết, như vậy quả là làm phiền hắn, vả lại cũng chả quan trọng mấy.

Đang định nói ra suy nghĩ thì Đoan Thanh quay sang nhìn cậu, khẽ hỏi:

"Nếu ta nhớ không lầm, ba ngày sau là sinh nhật ngươi?"

Hà Duy đực mặt, hỏi vụ này chi?

Khoảng thời gian này quá mức cam go, đến ngày đêm còn phân chẳng rõ, nói gì tới sinh nhật.

Đoan Thanh giải thích nghi hoặc giùm cậu:

"Lần trước từng hỏi lệnh tôn sinh nhật của ngươi để tiện chữa trị."

Hà Duy bừng tỉnh, có lẽ Đoan Thanh xem Lôi Minh là phụ thân cậu, nhưng nếu là Lôi Minh nói thì không thành vấn đề, cậu gật đầu ngay: Đúng thế.

Đoan Thanh hơi nhíu mi, sắc mặt Vân Uyển Nhi và Đan Vũ lại lập tức đại biến.

Hà Duy mờ mịt, nhưng trong đầu chợt ong một tiếng, nhớ ra rồi.

Lễ trưởng thành! Ba ngày sau cậu tròn mười bảy tuổi, cũng chính là thời điểm diễn ra lễ trưởng thành!

Cậu cứ ngỡ còn ít nhất một năm nữa, ai dè lại gấp gáp như vậy.

Mặt Vân Uyển Nhi ngập tràn âu lo:

"Tiền bối, trong ba ngày… đại ca ca có thể khôi phục sao? Nếu không khôi phục được, huynh ấy phải chống đỡ thế nào?"

Đoan Thanh trấn an cô bé:

"An tâm đi, nếu dốc toàn lực dẫn linh, hẳn là có thể."

Vân Uyển Nhi còn đang lo lắng, mà Hà Duy cũng hết nói nổi lời cự tuyệt.

Cậu định từ chối khéo ý tốt của Đoan Thanh, song lúc này lại hết cách rồi. Ba ngày, dù có linh tuyền hỗ trợ, cậu vẫn nghi mình không cách nào đề cao nhiều tu vi. Càng miễn bàn tới việc tự mình chậm rãi tu tập.

Hà Duy hít sâu một hơi, cậu chưa muốn chết, vì thế bèn nhìn về phía Đoan Thanh, trịnh trọng nói:

"Vậy xin làm phiền tiền bối, ân cứu mạng chắc chắn sẽ không quên!"

Đoan Thanh nhìn cậu, đồng tử hơi lóe, lập tức dịu dàng đáp:

"Ngươi xả thân cứu mười mấy đứa trẻ, nghĩa cử ấy thật khiến người ta khâm phục, ta chẳng qua tiện tay mà thôi, ân tình gì chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!