Cánh cửa Hắc Sát nuốt trọn thân thể Lăng Vân Dực. Song dù thế, hắn vẫn xuất ra Đấu Linh trong không gian méo mó.
Một kích mãnh liệt tích tụ biết bao phẫn nộ và không cam tâm xuyên thủng lực lượng không gian, nước cuồn cuộn tuôn ra như một cự long vàng kim hung mãnh đang giương nanh múa vuốt, mang theo khí thế hùng vĩ thôn tính vạn vật!
Lê Viêm híp mắt, thân hình hắn chợt lóe, tránh thoát một kích trí mệnh. Nhưng nháy mắt sau đó, tròng mắt hắn bỗng co rụt lại.
Thế công phong ba này thế mà quay lại!
Lê Viêm không dám khinh thường, gọi toàn bộ huyết thú ra, cố gắng đỡ đợt tấn công, sau cú va chạm rền vang rung trời chuyển đất, cuối cùng cũng tiêu hoá được luồng sức mạnh to lớn ấy.
Hơn mười huyết thú chết sạch, tuy Lê Viêm thoát hiểm một kích vong mạng, nhưng vai trái bị dư uy quét trúng, máu đỏ trào ra và nhanh chóng khuếch tán trên trường bào đỏ rực, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ tươi thành đỏ sẫm.
Lê Viêm không nhìn miệng vết thương, mà nhìn chằm chằm cánh cửa Hắc Sát trống rỗng, thoáng nhướn mày:
"Chỉ là một nhân loại, thế mà lại sở hữu sức mạnh nhường ấy!"
Rồi lại hừ lạnh,
"May mà hôm nay đã tiêu tùng, nếu còn sống thì quả thực có chút phiền phức."
Nói xong, hắn không nhìn về nơi đó nữa.
Cánh cửa Hắc Sát đúng là cầu nối liên thông giữa Trung Đình và vùng đất Thẩm Phán, nhưng muốn vượt qua thuận lợi thì chẳng dễ chút nào. Không gian bên trong cánh cửa Hắc Sát rất vặn vẹo, nếu không có linh khí dồi dào hộ thể thì khó lòng chịu nổi lực lôi kéo.
Đừng nói là đến vùng đất Thẩm Phán, có khi vừa vào đã bị nghiền thành bã.
Bất luận Lăng Vân Dực mạnh tới đâu, chung quy vẫn mất hết tu vi, linh cảnh bị hủy không thể tồn trữ nhiều linh khí. Dù Đấu Linh tư chất trác tuyệt, cũng không ngăn được hao mòn khủng khiếp như vậy, đến lúc đó thân xác của hắn sẽ bị hủy.
Thân là một nhân loại, nếu mất đi thân xác thì ràng buộc với Đấu Linh cũng đứt. Không có Đấu Linh ngưng tụ, thất hồn lục phách tức khắc tan thành mây khói, lối thoát ở đâu ra?
Khiến Lê Viêm hơi thất vọng là không thể thưởng thức vị máu tươi mới của tên con trời ấy, nhưng mà… hắn ngắm thiếu nữ trong lòng, khóe miệng cong lên đầy sung sướng.
Hình như hắn ngoài ý muốn chiếm được một món ngon càng vừa miệng hơn.
Thơm quá, chưa từng ngửi mùi máu nào ngon như thế, thơm ngọt, đậm đà, tràn trề sức sống. Mới chỉ thông qua không khí bay vào mũi mà đã khiến hắn say mê đến vậy, nếu nhấm nháp một ít… thì còn tuyệt vời tới mức nào đây!
Lê Viêm cúi đầu, tầm mắt gắn chặt trên ngực thiếu nữ, vết thương bị kiếm đen xé rách đang chảy máu không ngừng. Hương vị nóng hổi, nồng nàn, thơm ngọt nhuộm khắp bầu không khí, liên tục khiêu khích vị giác của hắn.
Lê Viêm thu hồi vũ khí, nâng tay trái, ngón tay trắng trẻo lướt qua da thịt trơn mịn, máu đỏ xinh đẹp vương lên đầu ngón tay. Hắn mê muội liếm một chút, chỉ nếm qua mà hương thơm chết người đã lập tức vây chặt trái tim hắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây mới đích thực là mỹ vị khiến người ta khó thở!
Đồng tử màu đỏ chan chứa cuồng si, hắn giơ ngón tay bắn ra một pháp thuật nhỏ, nâng thân thể mĩ lệ này lên.
Ngay sau đó, Lê Viêm quỳ một gối xuống, nâng tay phải của thiếu nữ, rồi híp mắt liếm láp vết máu nho nhỏ trên ngón tay thon gầy một cách thành kính.
Thơm ngon như vậy dĩ nhiên đâu thể lãng phí xíu xiu nào.
Hà Duy cảm thấy lối về cuối cùng của mình bị hệ thống lừa mất là cái chắc.
Cậu chỉ có tổng cộng hai kỹ năng, cái đầu sơ sảy phát là bỏ mạng để chữa khỏi cho người khác, mà cái thứ hai… chính là mạng đổi mạng bằng mọi giá!
Ngặt nỗi phải dùng mạng của cậu để đổi cho người ta!
Khi lưỡi kiếm của Lê Viêm xuyên qua ***g ngực, Hà Duy thực sự cảm giác được tử thần đang gần kề, đau đớn tê tâm liệt phế chui trọn vào não. Khoảnh khắc ấy, cậu gần như muốn hét thật to rồi ngất đi.
Rất đau, đau đến nỗi không còn sức hít thở.
Tại sao cơ thể không tuân theo sự kiểm soát của cậu, nhưng hết thảy xúc cảm lại truyền tới không chệch chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!