Chương 13: (Vô Đề)

Tiết tấu rượt đuổi thế này thực tình khiến Hà Duy có chút trở tay không kịp.

Hơn nữa, biến thái này chẳng như biến thái kia.

Trúc Uyên là biến thái, nhưng hắn là cuồng đồ vì võ mà cuồng. Hắn ta đến khiêu chiến với Lăng Trường Đình do ông ta là thiên hạ đệ nhất, cũng sẽ vì Lăng Vân Dực mang Huyết Tàn mà bỏ qua cho hắn, thậm chí chờ mong hắn trưởng thành để đấu một trận với mình.

Nhưng Lê Viêm hoàn toàn không có ý này, hắn điên từ đầu tới chân và chỉ sống theo bản năng.

Huyết tộc trời sinh khát máu, hắn lại là nhân tài kiệt xuất trong tộc, chớ thấy diện mạo hắn mĩ lệ mà lầm, trong cái đầu xinh đẹp kia ngoại trừ thưởng thức máu tươi thì chả còn lý trí gì đáng nói.

Nghĩ tới những điều ấy, đầu Hà Duy kêu ong ong, song lần này cậu bình tĩnh rất nhanh. Cậu đã đọc qua tiểu thuyết, tuy tác giả không miêu tả nhiều về đoạn tiền đề, nhưng có thể khẳng định Lăng Vân Dực tránh được kiếp này. Ngẫm kĩ xem tránh thế nào nhỉ?

Phải rồi!

Trong đầu chợt lóe linh quang, Hà Duy nhớ ra.

Lê Viêm là Huyết tộc, quanh năm định cư ở vùng đất Thẩm Phán, mà vùng Thẩm Phán nằm tại cực Nam của biển Vô Vọng, cách Trung Đình một đại dương, là nơi hung hiểm rất khó vượt qua.

Sở dĩ Lê Viêm đến được đây là nhờ sức mạnh không gian của cánh cửa Hắc Sát.

Trong [Vong Đồ] có viết, dù Lăng Vân Dực bị Lê Viêm hủy thân xác nhưng Đấu Linh chưa hủy, hắn dựa vào Đấu Linh đã sớm biến hình, chịu tải thất hồn lục phách để bước qua cánh cửa Hắc Sát và rơi vào vùng đất Thẩm Phán .

Gian nan trong đó khỏi nói cũng biết, song cuối cùng hắn đã dục hỏa trùng sinh tại chính vùng đất khủng bố tràn ngập Tu La tộc và Huyết tộc ấy.

Nếu đã vậy, Hà Duy khẽ cắn môi, thay vì bị hủy thân xác rồi tiến vào cánh cửa, chi bằng vào giờ luôn đi!

Chẳng những bớt được chút khổ, mà còn gia cố thêm khả năng sinh tồn tại vùng đất Thẩm Phán!

Ý nghĩ vừa hiện trong đầu, sẵn đang có thế, Hà Duy lập tức ghé sát vào tai Lăng Vân Dực và nói bằng giọng vô cùng nhỏ:

"Đừng đánh nhau với hắn, mau nghĩ cách xông vào cửa Hắc Sát."

Giọng cực khẽ, Lăng Vân Dực lại nghe thấy rõ ràng, trong mắt hắn hơi lóe, chợt ôm chặt người trong lòng.

Hà Duy vẫn còn quá ngây thơ, cậu cứ tưởng mình nói nhỏ lắm rồi, đâu ngờ với cảnh giới của Lê Viêm, dù là tiếng thì thầm nhỏ như muỗi cũng có thể tranh luận rành mạch, lại càng không nên mở miệng.

Lăng Vân Dực đương nhiên hiểu, nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi.

Lê Viêm nhìn Hà Duy đầy thích thú:

"Tiểu nha đầu lanh trí đó."

Hà Duy ngẩn người, hồi lâu chưa kịp phản ứng.

Tiểu nha đầu? Tiểu nha đầu!

Tiểu! Nha! Đầu! Má nó, mi gọi ai đấy!

Lửa giận phừng phừng phừng bốc lên, Hà Duy bị chọc trúng xương sườn cũng muốn nhào qua đánh lộn với hắn.

Dĩ nhiên… Nghĩ thế thôi chứ đời nào ngu mà đi oánh tay đôi với biến thái số hai.

Lê Viêm hơi cong đôi mắt đào hoa, thoải mái nói:

"Ý tưởng rất hay, đáng tiếc lại tự tìm đường chết, ngươi đã biết đây là cánh cửa Hắc Sát thì cũng nên hiểu rõ về nó, hai đứa bay mà mà vào thì chỉ chịu chết thôi. Nếu đã muốn chết đến thế," tia sáng nơi đáy mắt hắn càng rõ nét hơn, còn xấu xa liếm môi trên,

"hay là ở lại đây cho ta nhấm nháp chút hương vị của Hung Kiếm Huyết Tàn đi!"

Dứt lời, hắn bèn nhấc tay trái lên, ánh sáng đỏ thẫm nhanh chóng tụ lại, gần như chỉ trong chớp mắt, một hạt châu màu đỏ được hào quang bao phủ trôi nổi trên không trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!