Trừ những món đồ mua cho Lạc Vân và hai đứa nhỏ, Cố Thanh Sơn mang phần còn lại về bếp.
Khi Lạc Vân bước vào, hắn đang sắp xếp gạo trắng, bột mì và các loại gia vị.
Gà Mái Leo Núi
"Cố đại ca, bữa tối để ta nấu đi, tay nghề của ta tốt lắm."
Mắt Lạc Vân sáng lấp lánh, bởi mấy ngày nay nàng toàn phải ăn canh loãng nước lã kể từ khi đến thế giới này.
Ban đầu vì đói quá nên ăn cũng tạm chấp nhận.
Nhưng mấy ngày trôi qua, nàng bắt đầu thèm những món ngon, đậm đà hơn.
Ở kiếp trước, những lúc nhàn rỗi, nàng thích nhất là tìm tòi các món ăn mới lạ trên Douyin.
Mấy ngày không xuống bếp, nàng quả thực có chút ngứa nghề.
"... Được, ta sẽ giúp nàng nhóm lửa."
Cố Thanh Sơn gãi đầu, hắn thừa biết tài nấu ăn của mình.
Trước đây hắn từng nhập ngũ, khẩu phần ăn trong quân đội còn khổ sở hơn bây giờ, hắn cũng đã quen rồi.
Hai đứa nhỏ cũng không hề chê bai.
Bây giờ trong nhà có nương tử rồi, hắn tin rằng dù thế nào đi nữa, tay nghề nấu ăn của nàng chắc chắn sẽ tốt hơn hắn.
Lạc Vân bắt tay chuẩn bị bữa tối.
Con hoẵng đã bán, thỏ rừng tối qua cũng đã dùng hết.
Còn lại một con gà rừng.
Gà rừng có thể nuôi dưỡng, không cần vội vã.
Ở đây không có nơi cất trữ lạnh, thịt mua từ trấn về phải dùng trước.
Lạc Vân không làm món thịt kho tàu béo ngậy.
Nàng thêm một chút muối vào nước, cho thịt ba chỉ vào ngâm.
Thịt ngâm nước muối sẽ đậm đà và mọng nước hơn nhiều.
"Đáng tiếc là không có hành lá." Lạc Vân cất lời.
Cố Thanh Sơn đang đun nước sôi trước miệng bếp lò, nghe vậy liền ngước mắt lên: "Nhà Dì Đường hình như có trồng, ta đi hỏi thử."
"Tiện thể hỏi Dì Đường có gừng không?" Lạc Vân bổ sung.
Cố Thanh Sơn đáp một tiếng rồi ra khỏi bếp.
Đại Bảo đi theo ngay sau, chủ động giúp nàng nhóm lửa.
"Đại Bảo khéo léo quá, còn lợi hại hơn cả cữu mẫu nữa."
Lạc Vân nhìn vào trong lò, lửa cháy rất to, không ngớt lời khen ngợi.
Kiếp trước đã quen dùng bếp lò khí đốt, nàng vẫn chưa quen với kiểu lò đất này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!