Chương 46: (Vô Đề)

"Vậy thì mười chiếc đó, mang hết lên đây cho ta."

"Vâng, lão thái thái xin đợi lát ạ, tiểu nhân lập tức sai người mang lên ngay tức khắc."

Cao chưởng quỹ mừng như mở cờ trong bụng, chiếc bánh trứng này đã được Thẩm lão thái thái để mắt tới, sau này càng không cần lo lắng chuyện tiêu thụ nữa.

Về sau, Thẩm phủ liên tục sai gia nhân đến tửu lầu mua bánh trứng, bảo rằng con cháu trong phủ đặc biệt yêu thích, lại thường dùng làm trà điểm chiêu đãi quý khách. Khách nhân nếm xong khen ngợi không dứt lời, cũng tìm đến hỏi mua.

Cứ thế, một đồn mười, mười đồn trăm, bánh trứng đã danh tiếng vang xa khắp chốn phú quý.

Ấy là chuyện về sau.

Về phần Lạc Vân, sau khi việc kinh doanh bánh trứng được thương nghị ổn thỏa, nàng và Cố Thanh Sơn lại dựng thêm ba chiếc lò nướng trong phòng làm bánh.

Lạc Vân ngắm nhìn năm chiếc lò nướng trong phòng, cảm giác thành tựu dâng đầy lòng, nhưng…

"E là hơi tốn củi lửa." Lạc Vân khẽ gãi đầu.

Cố Thanh Sơn dịu dàng đáp: "Nương tử chớ bận lòng về củi, sức lực của ta vẫn còn thừa thãi."

Lạc Vân lại lắc đầu: "Vừa phải lên núi khai hoang, vừa phải đốn củi, như vậy không ổn. Ta biết phu quân chàng thân thể cường tráng, nhưng cũng không thể lao lực quá độ như vậy."

Nàng trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Hiện giờ lượng củi cần đến chưa lớn, nhưng về sau sẽ dùng nhiều hơn, khi ấy chúng ta cứ bỏ bạc ra mua từ dân làng là được."

"Được, vậy thì cứ theo lời nương tử." Cố Thanh Sơn gật đầu.

Về sau còn có những mối làm ăn khác, công việc chỉ càng thêm bận rộn, họ nên dành nhiều thời giờ hơn cho những việc cốt yếu.

Cố Thanh Sơn ở lại phòng nướng sắp xếp dọn dẹp.

Lạc Vân trở về phòng, tháo chăn đệm mang xuống sông giặt.

Trong nhà đã đào giếng, y phục thường ngày đều dùng nước giếng để giặt, song những vật nặng như chăn đệm này, mang ra sông giặt sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Giờ này đã quá giờ Ngọ một khắc, hầu hết các nữ nhân đều đã giặt giũ xong xuôi y phục trong nhà vào buổi sáng, nếu không ắt hẳn sẽ bị mẫu thân chồng quở mắng.

Lạc Vân đến bờ sông, chỉ thấy duy nhất bóng hình nàng. Nàng cũng tự tại hưởng thụ chốn thanh tịnh này.

Chăn đệm thấm nước, nàng rắc bột bồ kết lên, trải trên tấm đá dưới chân rồi dùng gậy đập mạnh.

Hai chiếc chăn đệm đều đã giặt xong, Lạc Vân ôm chăn đệm sạch sẽ quay về nhà.

Đi được nửa đường, nàng thấy dưới gốc cổ thụ đại thụ phía trước có một nam hai nữ đang đứng, nhìn kỹ lại, một trong số đó chẳng phải là tiểu cô nương của Lý Tam Nương sao.

"Tiểu… Tiểu Liên, đây là vật ta dùng bạc tự mình kiếm được mua tặng nàng đây." Chàng trai với gương mặt sạm đen hiện vẻ thẹn thùng, từ trong n.g.ự. c áo lấy ra một bông hoa lụa màu hồng.

Hắn lại giải thích: "Ta đã chắt chiu tiền bạc hơn hai tháng trời, Tiểu Liên, tấm lòng ta đối với nàng là thật dạ."

"Vật tầm thường này mà ngươi cũng dám nghĩ đến chuyện tặng, lại còn chắt chiu hơn hai tháng ư? Chút bạc lẻ này, còn chẳng bằng ngân lượng chi tiêu ba ngày của Tiểu Liên nữa." Chung Quế Hoa đứng bên cạnh Lý Tiểu Liên, lạnh giọng châm chọc hắn.

Chàng trai vội đáp: "Ta biết, nhưng tấm lòng của ta là thật, quan trọng nhất vẫn là tấm lòng đó thôi."

Lý Tiểu Liên khẽ nâng cằm, chẳng cất lời nào, vẻ mặt vẫn đầy kiêu ngạo.

"Tấm lòng của ngươi đáng giá mấy lạng bạc? Cũng chẳng thèm soi gương mà ngắm lại chính mình, phải không, Tiểu Liên?"

Chung Quế Hoa nhìn rõ vẻ mặt nàng ta, ngoài mặt khinh thường chàng trai trước mắt, nhưng trong lòng lại c.h.ử. i thầm Lý Tiểu Liên. "Nếu chẳng ưa thì đừng nhận lời hẹn gặp làm chi, chỉ là muốn kiểm chứng mị lực của bản thân thôi ư? Thật quá điêu ngoa."

Chàng trai bị châm chọc đến đỏ bừng cả mặt, hắn hẹn Lý Tiểu Liên ra ngoài, bảo muốn tặng quà cho nàng, nàng cũng chẳng từ chối, cứ ngỡ bản thân có một phen cơ duyên…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!