"Dì muốn đào cái này về ăn ư?" Đại Bảo do dự hỏi.
"Lòng lợn còn làm ngon đến thế, mũi lợn này chắc chắn cũng rất ngon, phải tin cữu mẫu chứ." Tiểu Bảo giờ đây, dường như cữu mẫu nói gì, làm gì cũng đều tin là đúng cả.
Đại Bảo gật đầu: "Ta biết rồi ạ."
Lạc Vân chỉ có thể cười gượng, nàng thực lòng không có tự tin rằng món này sẽ được mọi người khen ngon.
Ở kiếp trước, lần đầu tiên nếm món rau diếp cá này, nàng đã trực tiếp nôn oẹ.
Sau này rảnh rỗi lại tìm ăn, kết quả là càng ăn càng nghiện, từ ấy về sau liền say mê loại rau này.
Khẩu vị của người đời quả thực kỳ lạ muôn phần.
Lá rau diếp cá trên mặt xanh lục, lá dưới tím đỏ. Vì không ai đào nên càng mọc xanh tốt, um tùm. Bên bờ suối, cạnh bờ ruộng đều có bóng dáng loài rau này.
Ba người cũng chẳng đi xa, chỉ đào ngay bên bờ suối.
Đào rau diếp cá cũng không khó. Trước tiên đào đất xung quanh ra, để lộ phần rễ trắng ngần, sau đó kéo thân và lá trên mặt đất lên là được.
Giống như đào cát cánh, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đã có kinh nghiệm, liền cùng nhau giúp sức.
Gió mát thoảng đưa hương rau diếp cá, khẽ mơn man gò má.
Lạc Vân vừa đào, vừa khe khẽ ngân nga khúc đồng d.a. o trong ký ức.
Đào rễ rau non
Xuân về khắp nẻo xanh non
Bà ngoại dắt tay ta đi đào rễ
Tiếng hát du dương trong trẻo ấy, khiến hai tiểu oa nhi nghe đến mê mẩn..... Lạc Vân liếc nhìn giỏ tre, rau diếp cá đã chất đầy gần nửa.
"Trước tiên đào chừng này thôi vậy. Chúng ta phải về rồi. Cữu cữu nói trưa sẽ trở về dùng cơm đó."
Ba người về đến nhà, Lạc Vân rửa rau diếp cá nhiều lần, có khá nhiều bùn đất, phải thay mấy lượt nước mới sạch.
Sau đó, nàng ngắt rau diếp cá thành từng đoạn nhỏ, cho gừng, tỏi băm, ớt chỉ thiên, bột ớt, muối, dấm vào trộn đều.
Lạc Vân trực tiếp dùng tay bốc một miếng đưa lên miệng, vừa nhai vừa nói: "Món này thật mỹ vị!"
Thấy cữu mẫu ăn ngon lành, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng lấy hết can đảm ăn thử một cọng...
"Ư...e...e~"
Hai tiểu oa nhi đồng loạt nhăn mặt, rau diếp cá từ miệng rơi ra, "Mùi khó chịu quá đi mất!"
Lạc Vân cố nhịn cười, rót cho mỗi đứa một cốc nước súc miệng: "Kỳ thực, thứ này gọi là ngư tinh thảo. Ăn vào có mùi tanh nồng, nếu không hợp khẩu vị thì đừng gắng gượng."
Đại Bảo hỏi: "Cữu mẫu thích ăn thứ này sao?"
"Thích chứ, rất đưa vị đó."
"Thế nào là 'đưa vị' ạ?"
Lạc Vân bưng bát lên ăn một cách khoái trá, vừa nhai vừa nói: "Là cảm giác khoan khoái lan tỏa đến tận óc, khiến người ta không thể kìm lòng được."
Sau đó, Cố Thanh Sơn cũng trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!