Chương 35: (Vô Đề)

Lý Nhị Lang nhìn đăm đăm.

Mỹ nhân này từ đâu xuất hiện vậy? Tại sao hắn lại không biết, trong thôn có một mỹ nhân tuyệt sắc như thế?

Lạc Vân chú ý đến ánh mắt soi mói xấc xược của Lý Nhị Lang, trong lòng có chút khó chịu. Sau khi tạm biệt Lưu Tam Nương, nàng xách giỏ nhanh chóng rời đi.

"Nhị đệ, đệ định ra ngoài đó sao?"

Lưu Tam Nương vừa quay người, đã thấy tiểu thúc tử nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Vân, đôi mày liễu không khỏi khẽ nhíu.

Lý Nhị Lang biếng nhác đáp lời, rồi hỏi: "Đại tẩu, nữ tử vừa rồi là nhà ai vậy?"

"Vân Nương là tức phụ của Cố Thanh Sơn. Nhị đệ là kẻ sĩ, hẳn không cần ta nhắc nhở đệ, có vài điều nên giữ lễ giữ phép." Lưu Tam Nương cất lời, giọng điệu tuy dịu dàng nhưng không mang chút tình cảm.

Cố Thanh Sơn?

Lý Nhị Lang có đôi chút ấn tượng, chẳng phải là cái tên võ phu chuyên đi săn b.ắ. n kia sao?

Quả là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, uổng phí cả một mỹ nhân rồi.

"Đương nhiên ta hiểu, không cần Đại tẩu nhắc nhở." Lý Nhị Lang vuốt nhẹ ống tay áo, khẽ ngẩng cằm, làm ra vẻ thanh cao của bậc kẻ sĩ.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lưu Tam Nương không khỏi lắc đầu.

Người chú ý đến động tĩnh bên này, còn có Lý Tiểu Liên. Từ khi Lạc Vân xuất hiện, nàng đã ẩn mình sau cột lén lút nhìn trộm, càng nhìn càng cảm thấy gai mắt.

Gà Mái Leo Núi

Đồ hồ ly tinh! Đã xuất giá rồi mà còn không an phận.

Lý Tiểu Liên thầm mắng một tiếng, quay người trở về phòng.

Lưu Tam Nương mang chén lòng kho về gian bếp, đặt vào nồi hâm nóng.

Vừa toan đậy nắp nồi, chợt ngửi thấy mùi thơm nồng từ chén lòng kho. Nàng liếc nhìn bốn phía, thấy chẳng có ai, bèn vội vàng dùng đũa gắp một miếng lòng non. Vừa đưa vào miệng, liền bị phu quân của nàng bắt gặp.

"Tam Nương, nàng đang làm gì vậy?"

Lưu Tam Nương suýt chút nữa bị sặc: "Phu... phu quân, thiếp..."

Lý Đại Lang vội vàng bước tới vỗ lưng nàng: "Nàng đã ổn hơn chăng?"

Lưu Tam Nương hít thở đều đặn trở lại, có chút ngại ngùng: "Vân Nương biếu tặng một bát lòng kho, thiếp ngửi thấy hương thơm nức mũi, nhất thời không kiềm được lòng mà..."

"Ồ? Vậy ta phải xem xem ngon đến mức nào?"

Phu nhân của ta từ trước đến nay vốn hiền lành hiểu chuyện, vậy mà hôm nay lại lén lút ăn vụng, Lý Đại Lang trong lòng không khỏi phì cười.

Kết quả, đương nhiên cũng bị món lòng kho thơm ngon này chinh phục.

Thật thơm ngon!

Tuy nhiên, Lý Tiểu Liên lại không cho là vậy.

Trong bữa tối.

Khi Lưu Tam Nương bưng chén lòng kho ra, sắc mặt Lý Tiểu Liên lập tức thay đổi, bịt mũi mà nói: "Món đồ ghê tởm dường này, cũng có kẻ dám mang tặng, Đại tẩu sao lại nỡ lòng nào nhận chứ?"

Lý Đại Xuyên đang ngồi trước bàn ăn, xích lại gần, săm soi chén lòng kho có sắc màu đậm đà, hỏi: "Dâu cả, đây là món chi vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!