Chương 32: (Vô Đề)

Nàng, nàng chính là Lạc Vân? "Xem lời tam muội nói kìa, đương nhiên là nữ nhân rồi. Ta đang dạy Vân Nương khâu đế giày." Lưu Tam Nương thản nhiên đáp.

"Chính là Lạc Vân, tức nàng dâu mà Cố Thanh Sơn cưới về cách đây không lâu ấy mà."

Thấy Lý Tiểu Liên vẻ mặt đầy nghi hoặc, Lưu Tam Nương nói thêm một câu.

Ánh mắt Lý Tiểu Liên chợt xẹt qua tia sáng.

Lạc Vân?

Chẳng phải là thê tử xấu xí của Cố Thanh Sơn đó sao?

Nghe Chung Quế Hoa đồn thổi, Lạc Vân cách đây không lâu đã gặp t.a. i n.ạ. n trên núi, vô ý bị phá tướng, e rằng nay dung mạo càng thêm t.h.ả. m hại.

Nàng ta rất muốn tận mắt xem thử, rốt cuộc xấu xí đến nhường nào?

Lý Tiểu Liên nở một nụ cười, vội vã giật lấy khay trà khỏi tay Lưu Tam Nương, "Tẩu tử, cứ để ta làm cho, người về phòng trước đi, kẻo chậm trễ khách nhân quý."

Nói xong, không đợi Lưu Tam Nương lên tiếng, nàng ta quay người vào nhà bếp châm trà.

Trước sự sốt sắng bất chợt của tiểu cô tử, Lưu Tam Nương có chút không tài nào hiểu nổi.

Lý Tiểu Liên ở nhà vốn kiêu căng, thường ngày cũng chẳng coi vị Tẩu tử này ra gì, đối với đại ca thì có chút e sợ, vì vậy, cũng không dám quá đáng với nàng.

"Vừa rồi đầu óc ta rõ ràng nói rằng nó đã hiểu rồi, kết quả là tay ta lại không làm được." Thấy Lưu Tam Nương bước vào, Lạc Vân không ngẩng đầu nói một câu.

Lưu Tam Nương lập tức bị nàng chọc cho bật cười, "Ta thấy rất tốt đấy chứ, cứ từ từ thôi, chẳng cần vội vã."

"Phải không, ta cũng thấy càng ngày càng giống như vậy rồi."

Lạc Vân giơ đế giày lên nhìn chăm chú, khẽ lộ vẻ tự mãn.

"Chẳng ngờ Vân Nương nói chuyện lại khôi hài đến vậy." Lưu Tam Nương khẽ cười.

Không chỉ xinh đẹp, tính tình cũng chân thành, dễ mến.

Giá như Lạc Vân là tiểu cô tử của nàng thì hay biết mấy.

"Để Tẩu tử chê cười rồi." Lạc Vân mắt cong cong, ý cười dạt dào.

Nàng lại thấy Lưu Tam Nương hòa nhã, dịu dàng, quả là một nữ tử hiền lương.

Vị ấy gả cho nhi tử của phú hộ đứng đầu thôn, song nào có chút khinh miệt những người nghèo khó như họ.

Hai người vừa làm việc vừa rôm rả chuyện trò, không khí vô cùng hòa nhã.

Cho đến khi một tiếng gõ cửa vang lên, chẳng đợi Lưu Tam Nương lên tiếng, khách đã tự ý đẩy cửa bước vào.

"Tẩu tử, muội mang trà tới đây."

Lý Tiểu Liên sải những bước chân uyển chuyển mà nàng ta tự cho là duyên dáng nhất khi tiến vào, liếc mắt một cái đã nhận ra bóng lưng đang an tọa trên ghế.

"Ừm." Lưu Tam Nương tiến lại, toan nhận lấy khay trà.

Tay Lý Tiểu Liên khẽ lóe lên, làm ra vẻ kiểu cách mà nói: "Tẩu tử hà tất phải khách khí. Khách của người đương nhiên cũng là khách của muội."

"Phiền muội rồi, cứ đưa cho ta là được."

"Chẳng phiền đâu." Trên gương mặt Lý Tiểu Liên thoáng qua một tia thiếu kiên nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!