"Không trả cũng được mà." Đại Bảo do dự nói, huynh thấy có vài người đâu có chi tiền đâu.
Lạc Vân không đáp lời, chỉ hỏi hai tiểu oa nhi: "Đại Bảo Tiểu Bảo xem có vui không?"
Hai tiểu oa nhi đồng loạt gật đầu, không hiểu mợ tại sao lại hỏi vậy.
"Vui là được rồi, các thúc thúc, a di biểu diễn tạp kỹ đã bỏ ra thời gian và công sức, chúng ta được tận hưởng niềm vui do họ mang lại, cho nên chúng ta phải chi tiền."
"Đại Bảo hiểu rồi, mợ là nói chúng ta phải tôn trọng thành quả lao động của người khác." Đại Bảo nói.
"Phải, Đại Bảo của chúng ta thật thông minh." Lạc Vân cười nói, thấy Tiểu Bảo có vẻ nửa hiểu nửa không, liền xoa đầu y, "Tiểu Bảo lớn thêm chút nữa sẽ hiểu thôi."
Cố Thanh Sơn đứng một bên lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Thê tử của chàng quả là tài tình.
Biết nấu cơm, có thể kiếm tiền, lại còn biết nói nhiều lẽ phải ở đời.
Chàng quả thật đã nhặt được bảo bối rồi.
Lạc Vân lấy ra bốn văn tiền, mỗi đứa trẻ hai đồng, đợi con khỉ nhỏ đến gần, bỏ vào chiếc bát xin thưởng.
Luyến tiếc rời khỏi chỗ biểu diễn tạp kỹ.
Mặt trời đã lên đến đỉnh, đúng lúc chính ngọ.
Bốn người đến một tiệm mì, gọi bốn bát mì dương xuân.
Cố Thanh Sơn không quên mục đích chính chuyến này đến huyện thành.
Ăn xong mì.
Cả nhà đến tiệm y phục, mua một bộ hỷ phục đại hồng chất liệu thượng hạng cho nàng, còn có một bộ cát phục cho tân lang kém phần cầu kỳ hơn một chút.
"Cố đại ca, còn có thường phục, huynh và Đại Bảo Tiểu Bảo cũng phải mua." Lạc Vân nói.
Nghe vậy, Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn bộ y phục đã bạc màu trên người mình.
Đây đã là bộ tốt nhất của chàng, những bộ khác đều đã vá víu cả.
Lại nhìn Lạc Vân, nàng đang vận bộ y phục màu xanh lam nhạt chàng đã mua trước đây, xinh đẹp động lòng người.
Đứng cạnh nàng, quả thật chàng có vẻ hơi kém tươm tất.
"Được, đều nghe theo nàng."
Tiểu nhị một bên rất tinh mắt, thấy hán tử gật đầu, vội vàng giới thiệu: "Không biết mấy vị muốn mua loại vải nào? Vải thô, vải mịn, lụa là gấm vóc trong tiệm đều có."
"Mợ, mợ và cậu mua là được rồi, con và đệ đệ không cần đâu." Đại Bảo kéo kéo tay áo Lạc Vân.
Tiểu Bảo vội vàng nói: "Mợ cậu kiếm tiền không dễ, Tiểu Bảo mặc đồ bây giờ là tốt rồi."
Quả là hai tiểu oa nhi hiểu chuyện ấm lòng! Lạc Vân véo nhẹ má Tiểu Bảo, đoạn nhìn sang Đại Bảo, mỉm cười cất lời: "Bạc kiếm được vốn để dùng, sau này gia đình chúng ta ắt sẽ kiếm được nhiều hơn nữa."
"Vậy nên các con không cần lo lắng những điều này. Chàng thấy vậy chăng, Cố đại ca?"
Cố Thanh Sơn khẽ cong môi: "Phải. Ta sẽ cố gắng kiếm bạc, các con chẳng cần lo toan, sau này chỉ cần nhớ ơn cữu mẫu của các con là đủ."
"Tiểu Bảo sau này cũng phải kiếm thật nhiều bạc, mua thật nhiều… Không, ta muốn mua cả gian tiệm này tặng cho mợ." Tiểu Bảo với gương mặt nhỏ nhắn trịnh trọng cất lời, giọng vẫn còn non nớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!