Chương 96: Phiên ngoại 7: Chúc mừng Tết Trung Thu!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiều thứ Sáu, lúc ba giờ.

Trên tòa tháp toàn bộ mặt tường là kính, có một chiếc thang máy ngắm cảnh từ tầng cao nhất chạy thẳng xuống tầng trệt, mất đúng bốn mươi tám giây.

Trong thang máy chỉ có một người đàn ông trẻ. Mặc quần tây màu xám đậm, áo sơ mi trắng có sọc mảnh màu cà phê nhạt, thắt cà vạt, tay trái cầm một chiếc laptop mỏng nhẹ, tay phải cầm điện thoại.

Ngay lúc cửa thang máy mở ra, màn hình điện thoại bật lên một giao diện cuộc gọi, Hà Tu đưa điện thoại áp lên tai.

"Thông qua rồi à?!" Giọng một phụ nữ ngoại quốc cố nói tiếng Trung có phần vụng về, nhưng không giấu được sự phấn khích.

Hà Tu khẽ "ừ" một tiếng: "Chắc cô sớm đã biết từ trước rồi."

"Ngay từ giây tiếp theo khi anh bước ra khỏi văn phòng của sếp tổng!" Tiếng Trung của đối phương không mấy trôi chảy, nói được nửa câu lại dừng, nhanh chóng bỏ cuộc, chuyển sang tiếng Pháp líu lo một tràng dài.

Hà Tu không hiểu tiếng Pháp, nhưng làm việc cùng nhau lâu ngày nghe ra được vài câu khen ngợi, hắn kiên nhẫn đợi đối phương nói xong mới đáp: "Cảm ơn nhé. Ngày mai tôi mời mọi người ăn cơm."

Đối phương nhanh chóng gợi ý tối nay, Hà Tu dứt khoát từ chối: "Hôm nay tôi phải về sớm, chỉ có thể là thứ Bảy."

Rời tòa nhà thiết kế, Hà Tu sải chân nhanh như gió, vội chào vài đồng nghiệp đi ngang, rồi ghé tiệm bánh ngọt gần đó mua một hộp bánh donut, xách theo xuống hầm gửi xe.

Ba năm kể từ khi gia nhập công ty kiến trúc, đây là dự án VIP tư nhân đầu tiên hắn được giao. Thiết kế căn biệt thự giữa rừng ở Amsterdam cho một tỷ phú Pháp. Từ một mảnh đất trống, họ làm suốt chín tháng để hoàn thiện bản thiết kế. Bản cuối cùng tuần trước sếp tổng duyệt xong vào tuần trước. Hôm nay khách hàng họp trực tuyến, líu lo nói một tràng. Hà Tu chỉ nghe hiểu "thông qua" và "khen ngợi", còn lại chẳng hiểu gì.

Hà Tu khá vui, nhưng điều khiến hắn vui hơn là sếp chính thức tuyên bố giao cho hắn dự án thương mại trọng điểm tiếp theo của công ty, thiết kế cặp tháp đôi cho khu công nghệ của một thương hiệu điện tử lớn. Hợp đồng lớn nhất năm nay của công ty, lúc này đã hóa thành một email, nằm yên trong hộp thư công việc của Hà Tu.

"Bàn giao xong một dự án, lại đến dự án tiếp theo." Hà Tu vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: "Còn tôi thì chỉ muốn đi tìm bạn trai chơi thôi."

Nói xong, hắn dừng lại một chút ở trạm quẹt thẻ ra cổng, liếc nhìn điện thoại.

Vẫn chưa có tin nhắn của Diệp Tư.

Hôm nay Diệp Tư phải tham gia một ca phẫu thuật lớn. Tuy cậu chỉ phụ trách phần mở ngực, mà việc rạch da mở ngực ấy đã làm hàng trăm lần, nhưng Hà Tu vẫn nhận ra chút căng thẳng trong lời nói rời rạc của Diệp Tư mấy hôm nay.

Đường từ công ty về nhà hơi kẹt xe, khi Hà Tu mở cửa bước vào nhà thì lớp đường phủ trên donut đã hơi chảy ra. Hà Tu vội cho hộp bánh vào tủ lạnh.

Đây là căn nhà hai người thuê sau khi tốt nghiệp, khoảng hơn sáu mươi mét vuông, hai người một mèo ở vừa đủ cũng khá thoải mái, chỉ là khu chung cư có hơi cũ.

Ngôi nhà họ mua tuần trước vừa hoàn thiện và đã bàn giao từ tuần trước, có lẽ nửa năm nữa là có thể dọn vào ở.

Năm ngoái Hà Tu dùng tiền tích góp từ mấy dự án để trả tiền đặt cọc, ba Diệp nghe nói thì nhất quyết đòi trả nốt phần còn lại. Hai người kiên quyết không nhận, cuối cùng ba Diệp lại đưa thêm một khoản bằng tiền cọc nữa coi như gấp đôi. Đặt cọc gấp đôi, áp lực trả góp giảm đi nhiều, tuy chưa dọn đến ở nhưng cuộc sống đã yên ổn hơn.

Về phần thiết kế nhà mới, Hà Tu không tự tay làm. Hắn thích thiết kế kiến trúc tổng thể và công năng của nhà, nhưng không có hứng thú với thiết kế nội thất. Vì vậy ngôi nhà mới thuê một nhà thiết kế khác cùng bàn bạc với hai người..

Hà Tu nhắn tin cho Diệp Tư, rồi ngồi trên sofa xem ảnh bàn giao thực tế sau khi hoàn thiện trong máy tính bảng.

Hơn nửa tiếng sau, người đàn ông vẫn chưa thay sơ mi quần tây ấy, cứ thế nằm nghiêng ngủ thiếp đi trên sofa.

Cà vạt chỉ nới lỏng một chút, giày da vẫn còn nguyên trên chân. Hàng mi dài như thời thiếu niên rủ xuống che đi quầng thâm mờ nhạt dưới mắt.....

"Tan ca rồi à, bác sĩ Diệp?"

Diệp Tư vừa thay đồ phẫu thuật xong, mệt đến run cả người, phải dựa vào tủ mới gắng gượng mặc xong quần jean.

Nhưng cậu vẫn gắng trừng mắt nhìn đàn em một cái: "Được rồi đấy, đừng để trưởng khoa Trần nghe thấy."

"Chính trưởng khoa Trần đùa gọi anh là bác sĩ Diệp mà, em gọi bác sĩ Diệp thì có sao." Người đàn em ngày xưa, giờ đã là đồng nghiệp, cười cười rồi nói tiếp, "Này, em mua chút gì cho anh ăn nhé, ăn gì đó rồi hẵng về."

"Không cần đâu." Diệp Tư đáp, "Ở nhà có cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!