Chương 95: Phiên ngoại 6: Muốn trở thành bác sĩ Diệp và nhà thiết kế Hà

Mười giờ tối, Diệp Tư đứng trước giường bệnh, ghi chép lại con số sinh mệnh cuối cùng rồi mới khẽ thở phào một hơi.

Cậu đóng tập hồ sơ lại, nói với người nhà bệnh nhân: "Hiện tại tình hình khá ổn định. Ban đêm nếu có việc thì gọi y tá trực nhé, kể cả lúc đỡ bệnh nhân đi vệ sinh cũng phải gọi, để y tá đi cùng."

Người nhà bệnh nhân vội vàng gật đầu cảm ơn, Diệp Tư chỉ xua tay, đưa tập hồ sơ cho người mặc áo blouse trắng bên cạnh: "Đàn em, giúp anh trông chút, anh tan ca đây."

"Được ạ, đàn anh mau về nghỉ đi." Người kia vừa tiễn cậu ra ngoài vừa hạ giọng nói: "Sang nay buổi bảo vệ luận án của anh thật sự quá đỉnh luôn, trời ơi, mở mang tầm mắt! Mai anh có tới không, tụi em tổ chức buổi họp nhỏ anh chia sẻ cho bọn em chút kinh nghiệm nhé?"

Buổi bảo vệ luận án sáng nay, Diệp Tư không hổ danh là bốn năm liền đạt học bổng quốc gia, đứng đầu khoa, được toàn bộ hội đồng gồm các giáo sư kỳ cựu nhất trí thông qua, trở thành sinh viên đầu tiên của B Đại năm nay đạt được tư cách bác sĩ thực tập tại bệnh viện trực thuộc.

Cũng tiện thể phá luôn kỷ lục cũ.

Người giữ kỷ lục trước đó phải học suốt năm năm, rồi còn thực tập thêm nửa năm nữa trong bệnh viện mới từ "thực tập sinh tạm thời" lên được "thực tập sinh chính thức".

Tuy trước tên vẫn còn hai chữ "thực tập", nhưng ý nghĩa đã khác hẳn.

Diệp Tư mỉm cười, hai quầng thâm xanh dưới mắt khiến cậu trông hơi mệt mỏi, cậu sải bước đi qua hành lang: "Ngày mai anh không đến."

"Hả?" Đàn em ngạc nhiên.

Diệp Tư liếc nhìn cậu ta: "Có việc riêng."

"À." Đàn em gật đầu, "Vậy được, bên chỗ Trần chủ nhiệm để em theo."

Diệp Tư dừng lại trước tấm bảng tuyên truyền bằng kính dán trên tường hành lang, nhìn vào bóng bản thân phản chiếu trong kính.

Một lúc sau, cậu không chắc chắn hỏi: "Trông anh có vẻ hơi mệt phải không?"

"Thật sự là vậy." Đàn em thở dài, "Sáng nay chiến một trận oanh liệt như thế, anh bước ra trông như già đi mười tuổi vậy."

Diệp Tư bật cười, đấm nhẹ vào vai cậu ta một cái.

Đàn em vừa xoa vai vừa cười nói: "Sau đó chẳng phải anh còn bị Trần chủ nhiệm kéo đi xem ca phẫu thuật trực tiếp luôn sao? Đỉnh thật sự, quá đỉnh! Nhưng từ sáng đến giờ chắc anh chưa kịp thở được hơi nào luôn nhỉ?"

"Đúng là mệt thật." Diệp Tư thở dài.

Những ngày này phải chuẩn bị cả hai bài luận án ở trường và ở bệnh viện, người gần như cảm thấy kiệt sức.

"Anh đi đây." Cậu rẽ vào phòng nghỉ bên cạnh, nhanh tay cởi áo blouse trắng, khoác lên người chiếc áo gió mỏng của bản thân, vừa đẩy cửa vừa nói: "Có việc thì gọi điện nhé, anh không tắt máy đâu."

"Biết rồi mà!" Đàn em bất lực gọi với theo.

Cậu đàn em này nhỏ hơn Diệp Tư một khóa, từng là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh B.

Về chỉ số thông minh lẫn sự chăm chỉ, Diệp Tư đều thấy cậu chàng này chẳng kém cậu. Năm sau nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn cũng được chuyển chính thức.

Nhớ lại hồi năm hai, khi đi thăm tân sinh viên đang tập huấn quân sự, Diệp Tư từng hỏi cậu ta: "Cậu là thủ khoa mà lại học y? Sao không chọn tài chính hay toán ứng dụng?"

Đàn em cười nói: "Em chỉ muốn giúp một số sinh mệnh có thể sống dễ chịu hơn một chút."

Bao nhiêu năm trôi qua, Diệp Tư vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó.

"Muốn giúp một số sinh mệnh sống dễ chịu hơn một chút."

Cậu bước ra khỏi cổng khu nội trú, quay đầu nhìn lại, rồi thở dài thật dài trong màn đêm.

"Bạn trai."

Từ bãi cỏ không xa vang lên một giọng nói thấp trầm, "Bạn trai, bạn trai, bạn trai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!