*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ trước đến nay, Diệp Tư chưa bao giờ sợ thầy cô. Hồi cấp ba không sợ, lên đại học càng không có lý do gì để sợ. Chỉ là cái tính cứng đầu của cậu chỉ hữu dụng với kiểu giáo viên nghiêm khắc, còn gặp phải mấy người vừa gặp đã cười tươi xoa đầu, hỏi han ân cần thì hoàn toàn bó tay.
Dù hồi cấp ba, ba năm liền đấu khẩu với Hồ Tú Kiệt mà chẳng ngán, nhưng từ khi Hồ Tú Kiệt bắt đầu "chuyển phong cách", quan tâm cậu từng li từng tí, thì mỗi lần vừa thấy bóng bà ấy từ xa, cậu tự động vòng lối khác đi.
Rời khỏi căng tin, Hà Tu hỏi: "Thầy cô bên ban tuyển sinh vẫn chưa tha cho em à?"
Diệp Tư ậm ừ một tiếng đầy bực bội: "Không biết lại định giở trò gì nữa. Lần trước muốn bắt em chụp hình in lên tờ giới thiệu tuyển sinh năm sau... điên rồi chắc..."
Nghe vậy, khóe miệng Hà Tu hơi cong lên. Diệp Tư lập tức nói: "Anh dám cười thử xem, cười ra tiếng là em xử liền đấy."
"Ha." Vừa nói xong, Hà Tu liền không nhịn được bật cười. Diệp Tư làm bộ tức giận, húc nhẹ một cái vào vai hắn, Hà Tu vẫn cười, nói: "Tiếc là không in sớm hơn một năm, không thì năm đó anh chắc chắn đăng ký B Đại rồi."
"Anh cút đi." Diệp Tư vừa cười vừa "giận dữ".
Ăn trưa ở căng tin không đủ no, hai người lại càn quét một vòng tiệm bánh ngọt trong trường.
Buổi chiều học Sinh học tế bào, Diệp Tư vừa nhai bánh mì vừa ghi chép lia lịa.
Do năm cuối cấp ba học điên cuồng khiến mắt cậu yếu đi, bây giờ chỉ cần nhìn màn hình lâu là mắt cậu lại cay xè. Lên đại học, cậu sắm một chiếc kính gọng mảnh màu vàng, không độ — đeo lên trông bớt cái vẻ ngông nghênh "trời không sợ, đất không sợ", lại thêm vài phần thư sinh. Chỉ khi học những môn có dùng máy chiếu cậu mới đeo.
Hà Tu ngồi bên cạnh lặng lẽ vẽ. Thỉnh thoảng Diệp Tư nghe mệt, lại len lén nghiêng đầu nhìn sang, thấy cây bút chì trong tay hắn lướt nhanh trên giấy, dường như đang luyện vẽ một cấu trúc gì đó, nhìn không rõ.
Hà Tu là kiểu người rất dễ đắm chìm vào việc bản thân làm. Mới khai giảng mấy hôm, bạn cùng phòng còn đang vật vã với giải tích sơ cấp, hắn đã ngày nào cũng cắm đầu vẽ bản thiết kế.
Diệp Tư chưa từng thấy Hà Tu học hành nghiêm túc như thế, thấy lạ, nên cứ rảnh là ngó sang.
Bút chì trong tay Hà Tu khẽ dừng lại, hắn nói nhỏ: "Thầy đang nhìn em đấy."
"Xạo vừa thôi." Diệp Tư hừ một tiếng, "Mắt anh mọc trên đỉnh đầu à?"
Lời vừa dứt, giọng giảng viên trên bục nghiêm hẳn: "Diệp Tư, tôi vừa nói đến chỗ nào rồi?"
Chết tiệt...
Diệp Tư ảo não thu ánh nhìn về. Trong tầm mắt, Hà Tu vẫn vừa vẽ vừa mím môi cười khẽ. Cậu đứng dậy, đáp rành rọt: "Mạng lưới tín hiệu của thụ thể tế bào ạ."
May mà vẫn còn một tai nghe giảng.
Giáo sư gật đầu: "Đừng cứ mơ màng nhìn bạn bên cạnh nữa, ngồi xuống đi."
Giáo sư quay lại giảng tiếp, còn phía dưới thì đã vang lên những tiếng cười khúc khích.
Tai Diệp Tư nóng bừng như hai đốm lửa nhỏ, cậu đá nhẹ Hà Tu dưới bàn, nghiến răng: "Anh nhìn thấy kiểu gì hả!"
Hà Tu thở dài: "Em không thấy không khí xung quanh vừa rồi thay đổi à?"
"Có hả? Em chẳng cảm nhận được gì cả." Diệp Tư nhíu mày.
Hà Tu khẽ đáp: "Chắc là giác quan thứ sáu của anh rèn được sau một năm cày game cấp ba thôi."
"..." Diệp Tư cạn lời
Nửa tiết sau, Hà Tu vẫn chuyên tâm vẽ, còn Diệp Tư thì không sao tập trung nổi.
Khi thu sang nhưng chưa hẳn tới, ngày nào trời cũng trong xanh đến kỳ lạ và nắng đẹp đến nao lòng. Ngồi bên cửa sổ lớp học nhìn ra ngoài, có thể thấy cây cối xanh mướt và dòng người tấp nập.
Hà Tu nói muốn đi Tử Cấm Thành ngắm kiến trúc, đi Tô Châu xem cảnh vườn, nghỉ đông thì sang Nhật một chuyến, mùa xuân năm sau quay lại Tây Tạng xem cung điện Potala (*), mùa hè thì cùng bạn trong khoa đi La Mã — và nhất định sẽ dắt cậu theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!