Chương 93: Phiên ngoại 4: 748 x 749

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa tháng Chín, thành phố B đang trong những ngày oi bức nhất trước khi vào thu.

Trong khuôn viên được những con đường rợp bóng cây xanh bao quanh, bỗng xuất hiện thêm rất nhiều chiếc xe đạp mới tinh, từng cơn gió phả qua theo nhịp bánh xe lao vun vút.

"Em nói này, sao anh phơi nắng mà chẳng đen đi chút nào thế?" Dựa hẳn người lên lưng Hà Tu, Diệp Tư lười biếng nheo mắt trong làn gió nhẹ, "Anh nhìn mấy người bạn cùng phòng của anh mà xem, trông sắp biến thành trứng bắc thảo (*) cả rồi."

(*) Trứng bắc thảo là món trứng được ủ lên men từ vài tuần đến vài tháng trong hỗn hợp đất sét, tro, vôi, muối và trấu, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Trứng có lớp vỏ ngoài màu đen hoặc đen

-trắng xen lẫn với những hoa văn đẹp mắt.

Hà Tu đạp xe thong thả, rẽ vào một con đường nhỏ khác. Trên đường sinh viên đi bộ nhiều hơn, nên hắn giảm tốc độ, thấp giọng nói: "Anh cũng đen hơn chút rồi, chỉ là không rõ lắm thôi."

Diệp Tư bị nắng làm cho mơ màng, nghe vậy lại nghĩ ngợi, "Cũng đúng, trên người anh cũng có vết rám nắng."

Huấn luyện quân sự ở Đại học Q vừa kết thúc, đám tân sinh viên ai nấy đều như tróc một lớp da.

Gần một tháng huấn luyện đã khiến những "con cưng của trời" ấy xóa bỏ lớp vỏ kiêu ngạo, sinh viên cùng khoa nhìn nhau cũng thấy quen mặt.

Suốt quãng đường từ cổng phân ranh giới giữa hai trường đi xe đạp sang, Diệp Tư chẳng ngủ được giấc nào tử tế. Cứ cách một lúc lại có người chào hỏi Hà Tu. Theo lý mà nói, lúc buồn ngủ cậu chẳng nhạy với âm thanh lắm, nhưng riêng hai chữ "Hà Tu" lại cực kỳ nhạy cảm — mỗi lần nghe đến là giật mình tỉnh.

"Mau ngủ đi." Hà Tu luôn cúi đầu nói nhỏ một câu ấy trước khi quay sang đáp lại lời chào người khác.

Nhưng có muốn ngủ cũng không nổi, thật sự quá nhiều người chào hỏi.

B Đại tổ chức huấn luyện quân sự vào kỳ nghỉ hè năm nhất, còn Q Đại năm nay lại không lên núi dã ngoại huấn luyện, nên tháng này Diệp Tư cứ rảnh rỗi là chạy sang Q Đại xem người ta huấn luyện.

Sau hoàng hôn, từng đội ngũ tân sinh viên ngồi xuống đất, tổ chức vài hoạt động tập thể cho mọi người quen nhau. Không biết ai khởi xướng, mà khi đến lượt tự giới thiệu, ai cũng nói kèm theo điểm thi đại học.

Diệp Tư thích nghe những "con cưng nhà người ta" ấy nối tiếp nhau lên nói. Khoa của Hà Tu toàn nhân vật khủng: top 3, top 5 toàn tỉnh, có người từng đoạt huy chương vàng cuộc thi quốc tế, có người mới lớp 11 đã đăng bài nghiên cứu cùng giáo sư. Ấn tượng nhất là một nam sinh họ Lạc, hạng 7 khối tự nhiên toàn tỉnh, lại còn là thí sinh năng khiếu mỹ thuật, đứng đầu kỳ thi chuyên ngành của Mỹ thuật năm nay, cuối cùng vẫn chọn học Kiến trúc hệ chính quy.

Khoa Kiến trúc của Q Đại chỉ tuyển khối tự nhiên, nhưng yêu cầu có nền tảng vẽ tay. Hà Tu vốn được tuyển thẳng, sau kỳ thi đại học mới tranh thủ học bổ túc vẽ, đương nhiên không thể so với dân năng khiếu thực thụ.

Diệp Tư vẫn còn nhớ hôm đó, khi nam sinh họ Lạc giới thiệu xong trở về chỗ, mọi người đều khẽ hít vào một hơi.

Người tự giới thiệu tiếp theo là Hà Tu. Hắn mặc quân phục, chiếc mũ gập đôi nhét trong túi áo trước ngực, vẻ ngoài tùy ý mà lại toát lên nét nghiêm cẩn không nói nên lời.

"Quân phục đúng là có sức hấp dẫn chết người." Diệp Tư ngồi không xa, nghĩ thầm.

"Chào mọi người, tôi là Hà Tu." Hà Tu nói

Dưới hàng lập tức vang lên tiếng cười. Có người huýt sáo: "Biết cậu rồi!"

Người khác tiếp lời: "Thủ khoa khối tự nhiên tỉnh H, 748 điểm, khác đẳng cấp với tụi tôi luôn."

Phía sau đột nhiên một nam sinh bật dậy: "Đại thần cho làm quen với! Tôi là Chu Tử Hạo, hồi tháng Ba phỏng vấn vòng hai thi tuyển thẳng, tôi cùng phòng với cậu!"

Đám đông ồn ào hẳn lên, chuyện Hà Tu được nhận thẳng vốn là truyền thuyết nội bộ, ai ngờ lại bị nói toạc ra trước mặt mọi người.

Bên cạnh Chu Tử Hạo, một nam sinh khác thấp hơn nửa cái đầu cũng đứng dậy: "Cùng hội đồng phỏng vấn, nhưng kết quả khác nhau! May mà tôi cố vớt được điểm đại học. Đại thần, tôi cũng xin làm quen, tôi là Lý Thụ!"

Diệp Tư ngồi khuất trong bóng cây gần đó, mỉm cười nhỏ giọng: "Đại thần cho tôi làm quen đi, tôi là bạn trai của cậu, tôi tên Diệp

-kachu."

Không biết là do tâm linh tương thông hay trùng hợp, Hà Tu bỗng quay đầu nhìn về hướng cậu, Diệp Tư lập tức giơ tay vẫy.

Hà Tu thu lại ánh mắt, quay về phía hàng ngũ trước mặt, bình thản nói: "Rất vui được gặp mọi người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!