Chương 92: Phiên ngoại 3: Trên cao nguyên, hét lớn: "Em yêu anh"

"Thưa các hành khách, hai mươi phút nữa chúng ta sẽ đi vào đoạn 'Thiên lộ'. Tàu sẽ đi qua khu vực cao nguyên gồm Khả Khả Tây Lý, đèo Côn Luân, đèo Đường Cổ Lạp, độ cao trung bình trên 4000 mét. Xin mọi người chú ý tình trạng cơ thể, giữ tâm lý thoải mái. Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào, hãy liên hệ với nhân viên phục vụ trên tàu..."

Toa tàu vốn ồn ào bỗng yên tĩnh trong chốc lát, rồi lại vang lên những tiếng trò chuyện nhỏ, đan xen vào nhau. Đèn trong toa được điều chỉnh dịu dần xuống, những dãy núi tuyết nối tiếp cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng ngoài cửa sổ.

Diệp Tư tháo tai nghe xuống, không nhịn được đưa tay chọc chọc vào ngọn núi tuyết qua lớp kính.

Hà Tu tháo nốt tai nghe bên còn lại, khẽ nói: "Ăn chút socola đi."

Phản ứng cao nguyên thường đến đột ngột, đồ ngọt có thể giúp cơ thể và tinh thần dễ chịu hơn một chút. Diệp Tư gật đầu, Hà Tu đứng dậy với tay lấy túi hành lý trên ngăn để đồ.

"Lấy nhiều một chút." Diệp Tư nói nhỏ.

Cô gái ngồi phía trước bất ngờ quay đầu lại, qua khe hở giữa hai ghế đối diện ánh mắt của Diệp Tư. Sắc mặt Diệp Tư bình thản, nhưng chỉ một giây sau, cô gái kia đã bối rối vội vàng quay đi.

Diệp Tư khẽ thở dài.

Hà Tu lấy ra một nắm đầy socola, Diệp Tư tuỳ tiện xé vỏ, cắn một miếng.

Vị ngọt đậm lan toả nơi đầu lưỡi.

"Em thấy khó chịu không?" Hà Tu khẽ hỏi.

Khóe môi Diệp Tư cong lên: "Anh có nghe kỹ thông báo không? Còn hai mươi phút nữa cơ mà."

Hà Tu bóp nhẹ cánh tay cậu, "Nếu thấy khó chịu thì phải nói, anh có thuốc dự phòng và bình oxy cả rồi."

Diệp Tư chỉ gật đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Áo khoác gió của hai người cọ vào nhau, phát ra tiếng sột soạt nhỏ.

Ghế tàu vốn khá rộng, nhưng hai người vẫn cứ ngồi dính sát nhau, vai kề vai. Lát sau, Diệp Tư nghiêng hẳn vào người Hà Tu, chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Nhìn kìa, núi tuyết."

Hà Tu gật đầu: "Nhìn mãi chẳng thấy tận cùng."

Những dãy núi tuyết trên cao nguyên không chỉ kéo dài đến tận tầm mắt cũng không thấy điểm cuối, mà còn phủ đầy lớp băng tuyết quanh năm không tan. Dưới chân núi là một mảng xanh đen rắn chắc, lên cao dần thì phủ đầy tuyết trắng. Buổi trưa, khi vừa lên tàu, ánh nắng chiếu thẳng xuống đỉnh núi tuyết, lớp tuyết ấy kiêu căng, ngạo mạn mà tồn tại, hiện ra một khung cảnh vừa mâu thuẫn vừa bi tráng.

Trong đầu Hà Tu thoáng qua vô vàn ý nghĩ hỗn loạn, rồi lại rối tung cả lên. Sau cùng hắn buông bỏ hết, thuận theo bản năng cúi đầu khẽ hôn lên trán Diệp Tư.

Diệp Tư hừ khẽ một tiếng.

Hà Tu nhịn không được lại hôn thêm lần nữa.

"Làm gì thế?" Diệp Tư lười nhác, đưa miếng socola còn lại một nửa đang ăn dở lên trên đầu, "Ăn không?"

Hà Tu im lặng cắn lấy miếng socola đó.

Chuyến đi này đã kéo dài hơn một tuần. Lúc đầu hai người đều rất phấn khích: đi khắp nơi, mua sắm khắp nơi. Hà Tu đạp chiếc xe đạp cũ chở Diệp Tư ăn hết cả con phố đồ ẩm thực. Đến lúc hoàng hôn thì vừa đi vừa hát đạp xe về chỗ ở, đến nửa đêm cũng chẳng chịu rời nhau.

Nhưng vài ngày sau, khi họ dần rời xa thành phố, trước mắt bắt đầu là những con đường cao tốc kéo dài vô tận, những bãi cỏ khô đầy phân bò phân dê, đoàn tàu nhỏ chạy qua bầu trời xanh như gương soi, và vô số ngôi chùa ven đường.

Niềm vui hồn nhiên mãnh liệt trên người Diệp Tư dần thu lại. Cậu ít nói hơn, suốt ngày không nói được mấy câu, chỉ nắm tay Hà Tu, khoé môi khẽ cong, trong đôi mắt đen sáng lấp lánh tràn đầy mãn nguyện.

Lúc chụp ảnh ở "Gương trời", Diệp Tư lẩm bẩm: "Trên đời chẳng có gì sáng hơn nơi này."

Khi ấy Hà Tu đang chỉnh máy ảnh, trong lòng lại nghĩ: Thật ra mắt của Diệp Tư còn sáng hơn một chút. Chỉ một chút thôi, nhưng thật sự sáng hơn.

Hà Tu nắm tay Diệp Tư, cùng nhìn những ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ.

Khi hai người cùng ngẩn người im lặng, thời gian dường như trôi nhanh hơn hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!